Ôn Chỉ Văn cho Điền Hân vài ngày để làm kế hoạch.
Vốn dĩ cô nghĩ mình sẽ phải chờ một thời gian, không ngờ ngay ngày hôm sau, Điền Hân liền gọi điện thoại tới nói đã làm xong rồi, hơn nữa cũng đã sẵn sàng nói chuyện với cô.
Thời điểm này quán cà phê cùng cửa hàng đồ uống lạnh đều không có, bên ngoài cũng không có chỗ thích hợp để nói chuyện, Ôn Chỉ Văn liên kêu Điền Hân tới nhà cô.
Cô có thể nhìn ra được Điền Hân đang rất nghiêm túc với việc này.
Nhìn từ bản kế hoạch mà cô ấy viết ở trên giấy có thể thấy cô ấy để tâm đến như thế nào, hơn nữa giấy cũng là dùng loại tốt nhất.
Điền Hân cũng không hiểu kế hoạch chính quy phải trình bày như thế nào, nên cô chỉ viết ra những ý cần làm để khai trương cửa hàng của bản thân, ví dụ chuẩn bị tài chính, trang trí cửa hàng, các thiết bị cần mua, tuyển người các kiểu...
Nội dung rất kỹ càng ti mỉ, trong đó còn có những điều mà cô cũng chưa từng nghĩ đến.
Thời điểm Ở Ôn Chỉ Văn đang lập xem bản kế hoạch, Điền Hân cũng lặng lẽ đánh giá Ôn Chỉ Văn ngồi ở trên sô pha đối diện.
Xem cách trang hoàng của nhà này, quả nhiên Ôn tiểu thư là một người có tiền, bảo sao mà cô ấy lại đồng ý đầu tư để mình mở tiệm cắt tóc, hôm nay cô phải biểu hiện thật tốt mới được!
Ôn Chỉ Văn xem xong bản kế hoạch, liền bắt đầu thuận miệng hỏi Điền Hân mấy vấn đề.
Điền Hân vội ngồi ngay ngắn, rõ ràng đây là lúc cô cần phải biểu hiện ra khả năng của mình.
Ôn Chỉ Văn hỏi vấn đề đầu tiên: "Cô tính thế nào để ra được số tiền đầu tư ban đầu cho cửa tiệm?"
Điền Hân vội giải thích một hồi, bởi vì cô ấy có ý tưởng mở cửa hàng cho nên đã sớm hỏi thăm tiền thuê nhà trên một số đoạn đường. Cùng với lúc vẫn còn làm trong cửa tiệm cắt tóc, Điền Hân cũng có lưu ý thường ngày bà chủ điều hành cửa hàng thế nào, con đường mua dụng cụ cắt tóc kèm theo giá cả chúng, nên cô đã biết đại khái chỉ phí phải bỏ ra khi đầu tư cửa hàng.
Ôn Chỉ Văn nghe vậy liền gật đầu, lại hỏi vấn đề thứ hai: "Khách hàng mục tiêu là gì?" Khách hàng mục tiêu?
Đây là lần đầu tiên Điền Hân nghe được cụm từ này.
Ôn Chỉ Văn thực kiên nhẫn mà giải thích cho cô một chút.
Lập tức Điền Hân liền hiểu rõ, đầu óc cô hoạt động linh hoạt mà nghĩ ngay tới khách hàng của tiệm cắt tóc.
Nghĩ ngợi, Điền Hân thử nói: "Em cảm thấy khách hàng mục tiêu là những người trẻ tuổi theo đuổi phong cách thời thượng."
Chủ yếu là nhóm người này có năng lực tự kiếm được tiền, có thể bỏ tiền ra để nâng cấp bản thân trở lên xinh đẹp, sành điệu hơn.
Ôn Chỉ Văn nghe được câu trả lời của Điền Hân, nhịn không được mà nhìn cô ấy bằng ánh mắt xem trọng.
Cô cảm thấy Điền Hân có độ nhạy bén rất tốt!
Ôn Chỉ Văn tiếp tục hỏi vấn đề thứ ba: "Trong tiệm cần tuyển thêm các thợ cắt tóc khác, em định tuyển người như thế nào?"
Điền Hân nghe vậy cười: "Cái này chị không cần lo lắng, trước kia khi còn làm ở trong tiệm em có quen mấy chị em tốt, kỹ thuật của họ không tệ, mà các cô ấy cũng có ý muốn bỏ việc ở chỗ kia."
Ôn Chỉ Văn: "?"
Cô đã bắt đầu thấy thương cảm cho bà chủ Điền Hân trước rồi đó.
Sau khi cô lại hỏi thêm mấy vấn đề, Ôn Chỉ Văn rất vừa lòng với Điền Hân.
Nhưng mà có những lời cô vẫn phải nói rõ ràng trước: "Điền Hân, nếu em nhận tiền đầu tư của chị, lợi nhuận mỗi tháng đều phải chia cho chị, em có đồng ý không?"
Điền Hân gật đầu: "Vâng vâng, em biết chứ!"