Điền Hân đã sớm có ý tưởng tự mình mở tiệm cắt tóc, hơn nữa cùng chủ tiệm cắt tóc ban đầu có chút khúc mắc nên cô mới xúc động từ chức, muốn dựa vào đôi tay của mình xông ra một mảnh trời riêng.
Nhưng sau khi từ chức thì Điền Hân mới phát hiện mọi chuyện không hề dễ dàng như vậy, chỉ dựa vào tiền tiết kiệm của cô mà muốn mở một cửa hàng cắt tóc tốt là không được.
Cha mẹ cô cũng không ủng hộ, cảm thấy đầu cô có vấn đề thì mới tự dưng đi nghỉ việc.
Điền Hân quả thực có khổ mà không nói nên lời.
Ôn Chỉ Văn nhìn Điền Hân trước mặt, trong đầu lại là hiện lên một ý tưởng.
Trên tay cô có một khoản tiền tiết kiệm, vẫn luôn muốn làm đầu tư gì đó, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp.
Hiện tại nghĩ lại thì dùng để đầu tư vào tiệm cắt tóc mới mở của Điền Hân chính là một lựa chọn không tồi.
Ôn Chỉ Văn tự nhận con mắt nhìn người của mình không tệ, Điền Hân rất có năng lực, là một đối tượng đáng giá đầu tư. Hơn nữa đừng nhìn tiệm cắt tóc chỉ bình thường nhưng khả năng kiếm tiền của nó lại không yếu chút nào.
Kiếp trước Ôn Chỉ Văn từng nghe thấy mẹ cô nói nhà bọn họ có một thân thích dựa vào việc mở tiệm cắt tóc để lập nghiệp, ở thập niên 90 lúc công việc làm ăn phát triển rực rỡ nhất thì một tháng có thể kiếm được mấy chục vạn!
Ôn Chỉ Văn không nghĩ tới kiếm nhiều tiền như vậy, nhưng đằng nào khoản tiền tiết kiệm kia cũng đặt không, không bằng lấy ra đầu tư để tiền đẻ ra tiền.
Huống chỉ thời kỳ này chính là thời kỳ làm ăn tốt nhất, liền tính chỉ mở một quầy bán quà vặt cũng có thể kiếm được không ít tiền, Ôn Chỉ Văn lại có không ít kinh nghiệm của đời sau, cũng không lo lắng sẽ bị thua lỗ.
Tuy rằng đã quyết định muốn đầu tư vào Điền Hân, nhưng Ôn Chỉ Văn cũng không ngốc như vậy, trực tiếp đưa tiền cho cô ấy.
Ôn Chỉ Văn chỉ bất động thanh sắc hỏi một câu: "Cho nên vấn đề hiện tại của cô là thiếu tiên?"
Điền Hân ngẫm nghĩ, gật đầu.
"Tôi có thể đầu tư cho cô, nhưng mà cô cần lấy ra một bản kế hoạch để tôi nhìn xem cô có đáng giá để tôi đầu tư hay không". Ôn Chỉ Văn nói.
Điền Hân đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
Lúc Điền Hân về đến nhà, đầu còn choáng váng, gương mặt mang theo sự đỏ ửng vì kích động.
Tim cô đập như trống, vẫn là có điểm không thể tin được, bầu trời thật sự sẽ có bánh có nhân rơi xuống sao.
Mẹ Điền trừng mắt nhìn con gái như đi vào cõi thần tiên một cái: "Muốn chết, một đứa thất nghiệp lang thang như con, không biết lại đây hỗ trợ mẹ, ngồi ở chỗ này cười ngây ngô cái gì!"
Nếu là ngày bình thường thì chắc chắn Điền Hân sẽ cãi lại.
Nhưng hiện tại Điền Hân lại cười ngây ngô một tiếng, nắm lấy tay mẹ Điền, kích động nói: "Mẹ, hình như con thật sự gặp được quý nhân!"
Nói cũng hay, trong truyện này còn có một việc vui.
Lúc Điền Hân còn nhỏ thì mẹ Điền từng trộm đi tính mệnh cho cô, người mù đoán mệnh nói trong số mạng của Điền Hân sẽ gặp được quý nhân, nếu là có thể nắm lấy cơ hội này thì nhất định sẽ đại phú đại quý. Thật ra Điền Hân vẫn luôn không tin tưởng.
Nhưng hiện tại, cô lại đột nhiên nghĩ tới chuyện này.
Mẹ nó, lời thầy đoán mệnh thế nhưng lại là thật.
Quý nhân của cô không phải chính là Ôn Chỉ Văn sao?!
Mẹ con Điền Hân đều cực kỳ vui sướng.
Ôn Chỉ Văn cũng rất vừa lòng.
Nếu như mọi chuyện thuận lợi thì cô cũng coi như là người có đầu tư sản nghiệp, nhỡ may về sau ly hôn với Vu Hoài Ngạn thì cô cũng có thể tiếp tục vui sướng sống cuộc sống nằm thắng của cô