“Không phải chứ, không phải chứ, bụng chị dâu họ lớn như vậy mà còn phải làm việc nhà sao?” Ôn Chỉ Văn không tiếp tục nói với mẹ Tiết, mà ngược lại quay sang nhìn Thang Linh Na kinh ngạc nói, “Sao dì họ với anh họ lại không thương chị như thế?”
Vốn dĩ, Thang Linh Na cảm thấy mẹ chồng nhà mình nói có đạo lý, nhưng bị Ôn Chỉ Văn nhìn với ánh mắt như vậy, đột nhiên cô liền cảm thấy trong lòng có chút không dễ chịu.
Mẹ Tiết nghe được lời này thì tức giận vô cùng: “Tiểu Ôn, cháu không cần ở chỗ này châm ngòi ly gián!”
“Có sao?” Ôn Chỉ Văn vô tội mà chớp đôi mắt, sau đó thở dài một hơi, “Ai, thôi vậy, cháu còn tưởng rằng tất cả mọi người đều có phúc khí giống cháu chứ !”
Mẹ Tiết bị cô làm cho tức giận đến mức không nói ra được lời nào!
Thật vất vả bà ta mới hít thở để bình ổn cơn giận để nói lại cô một trận nhưng lại thấy Ôn Chỉ Văn với vẻ mặt xin lỗi mà đứng lên: “Ai nha, giờ không phải là giữa trưa rồi hay sao, cháu cũng không giữa lại dì và chị dâu ở lại ăn cơm trưa, dù sao cơm nhà cháu cũng do bảo mẫu làm, nghĩ tới các người cũng không thích ăn. Đúng rồi, cũng đến giờ dì họ và chị dâu phải về nhà nấu cơm rồi nhỉ? Cháu cũng không giữ hai người nữa!”
Mẹ Tiết chưa từng gặp qua người giống như Ôn Chỉ Văn vậy.
Rõ ràng bản thân ham ăn biếng làm, ngược lại cô lại dùng dáng vẻ nhìn bọn họ như kẻ đáng thương mà thương hại, thật đúng là đáng giận mà!
Bà ta cũng không tin người phụ nữ này có thể lười được cả đời, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị Vu gia đuổi ra khỏi nhà cho xem!
Mẹ Tiết hung tợn mà trừng mắt nhìn Ôn Chỉ Văn một cái.
Cuối cùng, mẹ Tiết mang vẻ mặt đen thùi lùi ra về.
Thang Linh Na đi bên cạnh bà ta cũng mím chặt môi, không biết đang suy nghĩ cái gì.