Dì Dương thấy mẹ Tiết phản ứng lớn như vậy, vẻ mặt có chút xấu hổ, nhưng lấy thân phận của bà thì không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ đành phải tránh mặt mẹ Tiết mà đi làm việc của mình, thuận tay thu dọn bữa sáng ở trên bàn.
Tầm mắt của mẹ Tiết đi theo dì Dương, cũng thấy được cơm sáng trên bàn, vì thế bà không thể tin tưởng mà lại nhìn về phía Ôn Chỉ Văn: “Tiểu Ôn, không phải là cháu vừa mới ăn xong bữa sáng chứ? Bây giờ đã mấy giờ rồi mà giờ cháu mới rời giường?”
Ôn Chỉ Văn: “......”
Ôn Chỉ Văn trầm mặc lại khiến mẹ Tiết cho rằng cô đang cam chịu, bà ta bắt đầu không lưu tình mà muốn giáo dục Ôn Chỉ Văn: “Không phải dì muốn nói cháu, Tiểu Ôn à, là vợ nên có bộ dáng của người làm vợ, cháu nhìn xem khắp khu này, có người vợ nào lại lười như vậy chứ, ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy cũng thôi di, lại còn không chịu làm việc nhà mà phải mời bảo mẫu về để hầu hạ cháu sao?”
“Nói một câu chê cười, trước kia nương nương ở trong cung cũng đều không được hưởng thụ như cháu đâu?” Mẹ Tiết cười tủm tỉm mà nói, nội dung trong lời nói lại rất khó nghe.
Ở trong sách, mẹ Tiết chính là một nhân vật được miêu tả rằng, bởi vì con trai kiếm được tiền, điều kiện trong nhà tốt, lại có người con dâu tốt như Thang Linh Na, vì thế con dâu nhà ai cũng sẽ bị bà ta dùng miệng lưỡi sắc bén của mình để phê bình.
Trong sách, hình như nguyên chủ cũng từng bị mẹ Tiết giáo dục rất nhiều lần.
Ôn Chỉ Văn được tiếp thu về tiểu thuyết trong trí nhớ, còn bao hàm cả khu bình luận về tiểu thuyết.
Thời điểm mẹ Tiết giáo dục vợ nhà khác, còn có không ít người trên mạng nói mẹ Tiết có miệng lưỡi sắc bén vô cùng, Ôn Chỉ Văn xem thế là đủ hiểu rồi.
Nhưng hiện tại Ôn Chỉ Văn cũng đã nhìn ra, mẹ Tiết tới đây không có ý tốt, chính là tới tìm phiền toái cho cô đây mà.