Hiệu trưởng cũng đang có ý này, như trút được gánh nặng, gật đầu nói: "Tiểu Đóa, xem ra thầy không cần làm công tác tư tưởng cho em nữa, thây cũng chính là có ý này, lúc trước thây chủ yếu lo lắng rằng nếu nói ra như vậy, em sẽ cảm thấy bị trường học khinh thường. Hiện tại xem ra em là một cô gái độ lượng, vậy quy trình của chúng ta cứ như thế mà làm."Em quản lý ký túc xá của chúng ta tốt biết bao, người trẻ tuổi chính là phải ở vị trí có thể phát huy sở trường của mình, như vậy mới có thể thuận lợi phát triển bản thân, hiệu quả công việc cũng tốt hơn..."
Vì thế quản lý ký túc xá - Hứa Bối Đóa trở thành nhân viên chính thức của trường, chỉ là bây giờ chưa có giấy tờ, văn kiện công khai, đợi đến Quý tiếp theo, hết thảy mọi chuyện đều nguội lạnh, danh sách nhân viên chính thức của trường học sẽ xuất hiện tên của cô.
Đương nhiên hiện tại chuyện này không thể công khai ngay được, nhưng cô có thể tiếp quản một số công việc của trường. Tuy nhiên, để tránh sự chú ý, Hứa Bối Đóa cùng Hội đồng nhà trường đã đi đến thỏa thuận rằng tạm thời không cần sắp xếp quá nhiều công tác hành chính hay việc cần ngồi trong lớp học.
Lúc họp, cô chỉ cần tham dự và yên lặng lắng nghe là được, hết thảy đều có thể chờ Quý sau roi tính.
Hứa Bối Đóa cao hứng chấp nhận.
Ôi Chúa ơi, có một công việc cầm bát sắt, chắc ăn ổn định lâu dài, còn gần như không cần đi làm, không cần sáng chín tối năm (9 to 5), còn có thể lấy tiền lương mỗi tháng, đây chính là gian lận sao!?
Mặc dù không cần đi làm công việc gì, phòng tài vụ trường học vẫn thông báo cho cô cần đi làm sổ tài khoản ngân hàng.
Tiên lương mỗi tháng sẽ được chuyển vào tài khoản của cô, cân tự mình đến ngân hàng kiểm tra, còn có thể in ra xem số dư tài khoản.
Hứa Bối Đa hiện tại cương vị là trợ lý hành chính, so với giáo viên dạy học chính thức thấp hơn một chút, tiền lương cũng tương đối ít, một tháng chỉ có ba mươi đồng tiền, trong khi giáo viên sẽ có thêm phí từng buổi lên lớp, tiên lương theo đó có thể đạt tới năm mươi đến một trăm đồng tiền.
Cho nên Hiệu trưởng mới lo lắng Hứa Bối Đóa cảm thấy không công bằng mà dành thời gian nói chuyện với cô rất lâu dù lời lẽ vẫn nghiêm túc. Hứa Bối Đóa không thèm để ý mấy chục đồng chênh lệch này, trọng điểm là cô cũng là người cầm trong tay bát sắt.
Cô mơ hồ nhớ lại trong nguyên thư, nam chính Hứa Quang Diệu về sau đã nhờ vào số tài sản mà ba mẹ nguyên chủ để lại, để đổi lấy công việc ở trường học, sau đó có được một vài cơ hội vào trong hệ thống giáo dục nhờ vậy mới có cơ hội học Đại học.
Hơn nữa, chỉ phí trong suốt thời gian đi học đều là do nhà nước chỉ trả.
Loại phúc lợi này chắc chắn không có được nếu không thuộc trong hệ thống trường học này.
Hứa Bối Đóa vui vẻ ngâm nga khúc hát nhỏ, từ cổng Nam trường học đi ra, liền thấy được xe vận tải lớn đậu ở bãi đất trống phía đối diện.
Hiện tại mảnh đất kia chính là của cô, xe tải lớn cũng là của cô.
Mấy ngày trước, Hứa Bối Đóa nghiêm túc học kỹ thuật lái xe tải lớn. Trước kia cô cũng từng thi qua bằng lái xe, nhưng chỉ là bằng cấp có thể lái xe con. Hơn nữa thời hiện đại đó xe hầu như đều là hộp số tự động, thao tác lái xe số sàn cô cũng đã quên sạch.
Chú Lương sắp xếp hai tài xế có năng lực nhất, mỗi ngày hướng dẫn Hứa Bối Đóa luyện tập.
Tất nhiên các tài xế đều cảm thấy rất ngỡ ngàng, một cô gái nhỏ nhắn sao lại muốn học lái xe tải lớn chứ? Tài xế lái xe tải lớn, thường thường đều mặt xám mày tro. Hơn nữa những chiếc xe loại này giống như một cỗ máy khổng lồ, rất khó điều khiển, mấy tiểu cô nương bình thường nhìn thấy đã sợ hãi mà trốn cũng không kịp.