Khi Tiểu Trân ngập ngừng cẩn thận dịch nghĩa hai câu tiếng Anh trên bảng đen, ba Lôi Thanh liên tái mặt tại chỗ.
Ông nhìn con trai mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đột nhiên cảm thấy việc rèn giũa nó bấy lâu nay, thật là vô ích.
Sở Giáo dục Tỉnh trực tiếp ra lệnh, yêu cầu trường học tra rõ trình độ học vấn và quá trình phân bổ vị trí công việc của Lôi Thanh, Hiệu trưởng ngoài mặt ngoài căng thẳng đổ đầy mồ hôi, thực tế nội tâm vui như nở hoa: "Được cấp trên ban lệnh, vậy thì cứ việc tra.
Sau khi tiễn lãnh đạo ra về, trời cũng đã nhá nhem tối, Hiệu trưởng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu liên nhìn thấy Hứa Bối Đóa ngồi chờ ở phòng bảo vệ bình tính ăn dưa.
Kỳ thực, nói đến Hứa Bối Đóa, tính ra cô cũng chẳng làm gì cả, chỉ là chơi khăm Lôi Thanh một chút thời điểm anh ta nhờ sao chép giáo án, lại còn trông rất hài lòng.
Thân là một giáo viên dạy tiếng Anh, Lôi Thanh tuyệt nhiên không động đến một chút bài tập, bài học nào, chỉ dùng y như trong bản giáo án mà Hứa Bối Đóa chép có "biến tấu" đó, riêng chuyện này, anh ta cũng thật quá đáng.
Hơn nữa những chỗ Hứa Bối Đóa cố tình viết sai rất đơn giản, đến nổi bất cứ ai đi học đều có thể nhận ra chúng, nhưng Lôi Thanh thật sự đã không nhận ra. Trình độ của một giáo viên như vậy, việc yêu cầu anh ta từ chức coi như là làm chuyện tốt cho đời... loại bỏ con sâu đυ.c khoét kiến thức con cháu sau này...
Hiệu trưởng từ lâu đã rất không hài lòng với vấn nạn lãnh đạo Huyện tùy tiện nhận con dân các hộ gia đình có địa vị và mối quan hệ vào các đơn vị, lân này, ông cũng nhân cơ hội này, cố ý đề cử Lôi Thanh, lại cố tình để cho lãnh đạo Tỉnh phát hiện ra rằng đó là hệ lụy của việc đi cửa sau...
Hai người nhìn nhau cười, tâm tình đều thoải mái.
Hiệu trưởng mời Hứa Bối Đóa vào văn phòng trò chuyện.
"Đóa à, chuyện hôm nay ở trường, em nhất định đã biết."
Hiệu trưởng cười híp mắt, bưng lên cả bình trà thủy tinh lớn, trực tiếp uống một ngụm, sau đó nói: "Lôi Thanh chắc chắn bị khai trừ, trường học năm nay liền trống một vị trí, em là tốt nghiệp Sư phạm về giảng dạy môn gì? Trường hiện không thiếu giáo viên ở mọi vị trí, nếu em dạy, em có thể phải chuyển đổi với các giáo viên khác..."
Hiệu trưởng nói chuyện khéo léo, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng.
Hứa Bối Đóa là quản lý tòa ký túc xá, đương nhiên cũng biết rõ tình hình phân bổ giáo viên mới năm nay.
Bởi vì trường Sư phạm mỗi năm đều mở rộng, năm nay đã sắp xếp rất nhiều giáo viên về, nhưng học sinh kỳ thật không có nhiều như vậy.
Có thể nói giáo viên trong trường đã quá đông đúc.
Hứa Bối Đóa vốn cũng không có ý định quay lại dạy học, cô tận dụng cơ hội tốt này hỏi:
"Hiệu trưởng, em có thể không làm giáo viên thay thế mà làm quản lý trường học được không? Ví dụ như... xây dựng cơ sở hạ tầng, quản lý ký túc xá... đại loại vậy."
"Thây xem em quản lý ký túc xá lâu như vậy, cũng có kinh nghiệm với phương diện này mà. Dạy học gì gì đó, bây giờ em vào thay thế cũng không theo kịp tiến độ của người khác, ngược lại không chừng còn cản trở đồng nghiệp."
Hiệu trưởng thấy Hứa Bối Đóa hiểu chuyện như thế, vui vẻ gật đầu, lúc này mới bày tỏ mối quan tâm thật sự của mình: "Lôi Thanh bởi vì vừa mới phạm sai lâm mà bị đuổi, ba em ấy nhất định ghi hận trong lòng, thây lo lắng ngay lúc này mà có người thay thế vị trí của Lôi Thanh chắc chắn sẽ làm người khác chú ý. Sau khi hỏi ra kỹ càng, bọn họ không chừng sẽ hoài nghi là thây đưa em vào do có quen biết, xem ra lại gây bất lợi cho em.
Hứa Bối Đóa gật đầu như gà mổ thóc, liên tục đồng ý, nước mắt lưng tròng nói: "Vâng vâng, vẫn là Hiệu trưởng suy nghĩ chu toàn, trước kia thây để cho em làm công việc quản lý, lễ tân tòa ký túc xá, như vậy bây giờ em trở thành nhân viên chính thức của trường học, người khác cũng sẽ không nghi ngờ."