Thím hai thở không ra hơi, hổn hen nói: "Cái ông lái xe sang kia lại tới nữa, chở cả Đóa Đóa và Hắc Đậu. Quang Diệu con phải đi xem chứ, sao vợ tương lai con lại bị người khác cướp di rồi?"
Thím hai bấm đầu ngón tay, tỈ mỉ đoán số người đàn ông kia: "Tên nhóc kia da mịn thịt mềm, nhìn lại có tiền, đẹp trai phong độ, phỏng chừng cũng làm công chức ở trên Tỉnh, người như thế làm sao lại có thể nhìn trúng Đóa Đóa được, chỉ là gái quê, cháu phải cẩn thận, Đóa Đóa không khéo bị người ta lừa mất!"
Ba Quang Diệu lúc này cũng sốt ruột, nhanh chóng mặc quần áo, đi giày vào rồi muốn cùng con trai đi qua bên đó luôn, vừa đi vừa mắng: "Bây giờ thật chẳng ra cái thể thống gì nữa rồi, con gái con đứa trời tối không biết đường về, suốt ngày đi lên Huyện, lên Tỉnh, không ra thể thống gì!"
"Cô ta không biết xấu hổ, cô ta cười cười nói nói với đàn ông trên Tỉnh, còn dám công khai dẫn về thôn, để cho tất cả mọi người nhìn thấy! Loại con dâu như thế này, chờ Quang Diệu cưới cô ta về, tôi đánh gấy chân cô ta, tuổi còn nhỏ, lại là nữ nhân mà không biết an phận! Cô không xấu hổ thì nhà chúng tôi xấu hổ, Quang Diệu nó xấu hổI"
Cha Quang Diệu vừa nói, vừa cầm chổi lông gà nhà mình lên, kéo theo con trai đi giải quyết.
Mẹ Quang Diệu đang ngồi cạnh bếp, vừa mới nấu cơm xong, còn chưa kịp dọn lên, đã thấy hai cha con nổi giận đùng đùng, đi theo thím hai.
Mẹ Quang Diệu có chút hoang mang, bất lực lau vội tay vào vạt áo.
Bà không thích cô con tương lai như thế này một chút nào, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn không kịp ngăn hai cha con lại.
Bà đang nghĩ, cô ấy có thật sự trả hết nợ không?
Trong quan điểm của bà, một cô gái thì không nên xuất đầu lộ diện như thế, nghe nói Hứa Bối Đóa ra mặt sửa nhà thờ trong thôn, lại hay qua lại với công nhân, hơn nữa còn hay đi Huyện không biết làm cái gì.
Thế tiên của cô ấy từ đâu mà có? Ba mẹ cô ta để lại một đống nợ, những gã đòi nợ thì bặm trợn hung ác, mẹ Quang Diệu đã tận mắt nhìn thấy. Một người phụ nữ mà muốn kiếm tiên nhanh thì làm gì, mẹ Quang Diệu nghĩ nghĩ, cũng không dám nghĩ tiếp, sắc mặt của bà trắng bệch, suy diễn, cái gã có tiền kia có khi nào là chủ nợ của cô không? Đóa Đóa này sẽ không vì trả nợ mà làm điều không đứng đắn chứ?
Nhà bọn họ sẽ không vì cưới vợ để nối dõi tông đường mà lại đi hủy hoại thanh danh trong sạch cả đời của dòng họ Hứa ở trong thôn chứ?
Nghĩ tới đây, mẹ Quang Diệu không thèm ăn cơm nữa, vội vàng khóa cửa, đuổi theo chồng con chạy tới thôn Lan Thủy.
Cổng thôn Lan Thủy, sừng sững chiếc xe Crown Sedan đã dừng hơn mười phút, nhưng người trên xe còn chưa xuống, chỉ là đèn xe sáng loáng cả lên, trông vô cùng sang trọng, vô cùng chói mắt.
Người trong thôn tụ tập ngày càng đông đúc, Hứa Bối Đóa ở trong xe có chút khó xử nói: "Anh Lục à, chúng ta có phải hơi khoa trương hay không, toàn bộ dân trong thôn đều tụ tập ở đây nhìn chúng ta."
Lục Hoài Ninh sắc mặt bình tĩnh, ngồi ở ghế phụ, thản nhiên nói: "Chờ một lát nữa, tôi biết người kia, chỉ cân hắn xuất hiện, chúng ta xuống xe diễn một vở kịch cho hắn xem.
Quả nhiên, cả nhà Hứa Quang Diệu đều tới, đầu tiên là Hứa Quang Diệu và ba hắn, phía sau là thím hai và mẹ Quang Diệu.
Lục Hoài Ninh nhẹ nhàng mở cửa xe bước xuống với một đôi giày da bóng loáng, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía anh, anh mặc một bộ âu phục màu nâu nhạt, thắt cà vạt, vô cùng trang nhã.
Sau khi xuống xe, anh vô cùng lịch sự mở cửa xe phía sau cho cô Lục Chức Nghệ, sau đó lại đi sang phía đối diện mở cửa mời Hứa Bối Đóa xuống xe.
Trước đó, đến nơi sớm nên Hứa Hắc Đậu xuống xe trước, đang trốn ở trong bụi cây nhỏ bên đường, đợi thời cơ nhào đến đè Hứa Quang Diệu ngã xuống đất nếu gã gây chuyện.
Hứa Bối Đóa tỏ vẻ ngại ngùng, chân chưa kịp chạm hết xuống đất.
Đúng là xui xẻo mà, cứu mạng.