Lục Chức Nghệ nhìn quanh một vòng, thấy Hứa Bối Đóa đang một tay chỉ huy xây dựng khu nhà xưởng, cô vỗ tay, ngạc nhiên nói: "Cô không nghĩ cháu còn bé mà có thể sắp xếp việc này gọn gàng ngăn nắp đến vậy, rất giỏi đấy."
Lục Hoài Ninh tới đặc biệt nói cho Hứa Bối Đóa biết, anh đã liên lạc được với chú Lương, bên kia vận chuyển hàng rất thuận lợi, đang trên đường trở ve đây.
Sau khi dẫn bọn họ tham quan xong tiến độ hiện giờ, chợt trong thôn Lan Thủy có người tới tìm, nhà thờ tổ đã sơn xong nên mời Hứa Bối Đóa quay về nghiệm thu, để bắt đầu bước tiếp theo. Cô quyết định trở vê thôn một chuyến để sắp xếp công tác xây dựng tiếp theo.
Lục Hoài Ninh nhẹ giọng cười, nói tạm biệt với cô:
"Vậy không quấy rây cô nữa, cô mau về trong thôn đi, tôi ở đây trông giúp cô."
Không ngờ Lục Chức Nghệ đột nhiên cắt ngang lời tạm biệt của anh, cô híp mắt nói: "Chúng ta đi tiễn cháu, nhân tiện cũng đi thăm thôn của cháu luôn."
Lục Hoài Ninh hơi bất ngờ nhìn cô, không biết phản ứng thế nào, thoáng ngập ngừng nói: "Cũng... được, vừa hay chúng tôi lái xe đưa cô về."
Anh đi phía trước dẫn đường, sau đó bất thình lình lên tiếng: "Lần này nếu có cơ hội, gặp luôn cái tên đeo bám cô, tôi phải chính miệng nói cho hắn biết, hắn không có khả năng mà đòi trèo cao."
Hứa Bối Đóa cảm thấy có chút bối rối, nhưng cô vẫn đuổi kịp bọn họ, dù sao có thể ngồi trên chiếc Toyota Crown Sedan này, thì cũng khá tuyệt.
Hứa Hắc Đậu lo lắng chăm chăm đi theo phía sau chị Đóa Đóa, hì, lại được ké miếng thơm của chị, cậu là tên nghèo xuất thân nhà nông chân lấm tay bùn, không ngờ có một ngày lại có thể ngồi lên chiếc xe đắt như này những hai lần, trời ạ, quả thực nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Cậu nhìn bóng lưng toát lên vẻ giàu có của Lục Hoài Ninh, đột nhiên trong lòng lại có một dự cảm, cảm thấy về sau có thể tiếp tục ké miếng của chị cậu, tiếp tục được ngồi xe sang.
Cậu tự nhủ trong lòng, chắc chắn không chỉ một hai lần, nhất định sẽ là rất nhiều lân, vô số lần! Bồn ba với người chị giàu có này, thật sự quá là hạnh phúc!
Mới cách đây vài hôm, cổng thôn Lan Thủy tụ tập rất nhiều người, bởi vì ở cái thời đại này một chiếc Toyota Crown Sedan quá là xa xỉ rồi, thế mà hôm nay lại xuất hiện ở cổng thôn, người trong thôn trông thấy liền bàn tán vô cùng sôi nổi!
Cô gái mồ côi Hứa Bối Đóa ở trong thôn, rốt cuộc đã quen biết ai? Tại sao lại có nhiều tiên như vậy? Là chủ nợ của cô sao? Con bé này sẽ không làm tiểu tam cho đại gia nào đó chứ!?
Ai nấy đều thì thâm to nhỏ.
Thím hai thật sự đứng ngồi không yên nữa rồi, lần thứ hai cô nhìn thấy chiếc Crown Sedan trong truyền thuyết kia, cô vô cùng bất an, co giò chạy sang thôn bên cạnh.
"Không xong rồi, Quang Diệu, Quang Diệu con đâu, mẹ con đâu rồi, Đóa Đóa về rồi, mấy người mau qua thôn tôi mà xeml"
Thím hai luôn quan niệm, phù sa không chảy ruộng ngoài, cho nên lúc ấy sau khi lo toan xong tang sự của ba mẹ Hứa Bối Đóa, thấy điều kiện của Hứa Bối Đóa khá tốt, vội vàng muốn giới thiệu cô cho cháu trai nhà mình.
Thấy con thỏ béo trong tay, mà vì lý do không đâu để chạy mất, thím hai cứ canh cánh trong lòng không nguôi, nghĩ thầm sao lúc ấy lại không hỏi thăm cho rõ ràng, không thì phải suy nghĩ sâu xa lên chút.
Bà càng nghĩ càng cảm thấy mấy bà trong thôn buôn chuyện có lý ra phết.
Hứa Bối Đóa chắc chắn đã trả hết nợ nần, hơn nữa lại còn có chút dư dả, nếu không thì nếu chỉ là một cô bé bình thường ở trong thôn, làm sao có thể quyến rũ được ông chủ có tiền như vậy!
Hứa Quang Diệu đang khoanh chân ngồi trên giường, bưng bát ăn cơm, nghe thấy thím hai nói giật bắn người, nhảy tót xuống giường, chân trước chân sau kéo lê giày.
Vừa đi ra ngoài, vừa hỏi thím hai: "Sao vậy dì? Đóa Đóa làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?