Hứa Hắc Đậu mồ hôi đầy mặt, liên tục câu xin tha thứ: "Chị Đóa Đóa, chị tha cho em đi, em đi học chữ thôi đầu óc đã quay cuồng rồi, học lái xe như nào cũng không điều khiển được, tay chân em run ray nè, việc này khó quá đi!"
"Hơn nữa em cũng rất sợ, xe này to quá."
Hứa Bối Đóa buông tha cho cậu ta.
Không phải ai cũng có can đảm ngôi trên xe vận tải lớn lại còn làm tài xế, không phải ai cũng có quyết tâm này, cho dù người dân ai cũng biết nghề tài xế xe vận tải có thu nhập tương đối cao, nhưng rào cản này không phải ai cũng có thể vượt qua được.
Trong thời gian ngắn không tìm được tài xế thích hợp, mấy chiếc xe vận tải lớn cũng chỉ có thể để trống, chú Lương cũng vì vậy mà lo nghĩ đau đầu, để trống một ngày là thêm một ngày chi phí.
Vốn dĩ ban đầu đội xe của ông đã đủ tài xế cho các xe vận tải lớn rồi, nhưng không nghĩ đến có mấy người mùa Đông phải xin nghỉ phép quay về quê phụ giúp gia đình, sau đó khả năng cao không quay lại làm nữa, cho nên hiện tại đội xe bị thiếu người.
Chú Lương rầu rĩ đi tìm Hứa Bối Đóa, hy vọng cô về hỏi trong thôn Lan Thủy xem có thanh niên nào muốn học lái xe không.
Hứa Bối Đóa tranh thủ về tìm trưởng thôn để thông báo chuyện này, tuy rằng có rất nhiều thanh niên biết thu nhập của tài xế xe vận tải rất cao nhưng một là bọn họ không dám, hai là không chịu khổ được, cuối cùng vẫn không có ai đăng ký.
Hứa Bối Đóa suy nghĩ, đột nhiên đưa ra một quyết định.
Trong trường trung học ở Huyện, có rất nhiều người học xong THCS thì không học lên Phổ thông nữa, điều kiện gia đình của họ đều rất khó khăn, cần phải nhanh chóng ra ngoài tìm việc cho nên họ đều chọn học trường sư phạm kỹ thuật (-trường nghề), sau khi tốt nghiệp được phân bổ công tác luôn, có thể kiếm tiền nuôi gia đình.
Tuy nhiên có rất nhiều người có kết quả học tập kém, thậm chí không thi đỗ vào trường sư phạm, không có cách nào để học tiếp để sau này được phân bổ việc làm, nên họ thường chọn cách thi lại vào năm sau, trong trường học cũng vì thế mà có thêm một lớp gọi là lớp học lại. Hứa Bối Đóa có thể hiểu được, ở thời đại này thi Đại học vốn dĩ là một chuyện không dễ dàng gì, đặc biệt những đứa trẻ ở nông thôn, điều kiện học tập và sinh hoạt ngày thường của họ cũng không tốt lắm, có thể ngồi ở trường để cố gắng học lại và thi lại cũng đã là kết quả của sự phấn đấu rất lớn rồi.
Trường sư phạm ở thời đại này, bởi vì chỉ cần học mấy năm là xem như có việc làm cho nên nhiều người tham dự thi tuyển, cũng vì thế mà điểm chuẩn còn cao hơn so với thi vào trung học phổ thông.
Trong lớp học lại có rất nhiều học sinh đều xuất thân từ gia đình nông thôn, điểm thi của bọn họ thật ra có thể lên trung học phổ thông, nhưng vì ba năm sau có thể được điều phối công tác, ra trường là ngay lập tức có thể kiếm tiền nuôi gia đình, bọn họ tích cực chọn học lại, không học phổ thông, cũng bỏ luôn khả năng vào Đại học của chính mình.
Dù sao thì gánh nặng của gia đình thời buổi khó khăn này còn quá lớn, thanh niên nào cũng phải nhanh chóng đi làm kiếm tiên,
Quan trọng nhất chính là bọn họ thật ra đã được coi như sinh viên tốt nghiệp rồi, có được bằng tốt nghiệp THCS, hơn nữa trong lớp học lại còn có một số học sinh hơn 18 tuổi vẫn cố chấp kiên trì vì muốn có một công việc đàng hoàng.
Hứa Bối Đóa sau khi xin phép hiệu trưởng, cô đi thẳng đến lớp học lại:
"Xin chào các bạn học, cô là Hứa Bối Đóa, giáo viên bên phòng hành chính, cô biết mọi người đang cố gắng hy vọng có thể thi đỗ trường sư phạm để được điều phối công việc."
"Hiện tại bên phía cô có một hướng đi mở ra một số cơ hội mới, cô muốn giới thiệu với mọi người, nếu có học sinh nào đồng ý, thì sau khi tan học có thể đến văn phòng hành chính tìm cô đăng ký, bây giờ chúng ta trò chuyện một lúc."