Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 192




Chị Mã hành động rất nhanh, không lâu sau đã sắp xếp xong mọi chuyện...

Bên kia, Tân Thục Huệ đã đến thôn Thương Thủy, mượn điện thoại của ủy viên thôn báo cảnh sát.

Bà càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, bà liền trực tiếp dẫn Cung Cương đi đến Phương gial

Lúc này đây mấy người Phương gia đang ăn cơm, thịt cá bày ở trên bàn, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười vui vẻ.

Nhìn thấy cảnh này làm cho Tần Thục Huệ tức đỏ cả mắt, con gái của bà bị bắt cóc, còn những người này lại ở chỗ này ăn uống no say, nếu như chuyện con gái mất tích thật sự có liên quan đến bọn họ thì...

Tần Thục Huệ chỉ cảm thấy máu cả người như đang chảy ngược, bà cầm lấy cái chổi trong sân, chạy vào trong phòng, vỗ thật mạnh một cái lên bàn!

Nước canh bắn tung tóe, bát đũa rơi xuống đất vỡ vụn, trên mặt đất toàn là đâu và đồ ăn, đầu cá khô lăn xuống bên chân Lưu Bội Trân.

Lưu Bội Trân tức giận đến tái mặt, mở miệng chửi ầm lên: "Con mẹ nó cô phát điên gì đấy, dám đến nhà bà đây phá phách, ăn hùm gan báo rồi đúng không?”

Tần Thục Huệ mặt không đổi sắc, lạnh lùng trừng mắt bà ta: "Bà nói đi, bà làm gì Thanh Nghiên nhà tôi rồi!"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lưu Bội Trân cứng đờ trong chớp mắt.

Bà ta ít nhiều có chút chột dạ.

Chuyện làm mối này hai mẹ con họ không biết, bà ta cũng không dám nói thật.

Một là sợ Tần Thục Huệ muốn chia tiền của bà ta.

Hai là bà ta cũng biết, bình thường Tần Thục Huệ coi con bé kia như là bảo bối, chắc chắn sẽ không đồng ý hôn sự này.

Cho nên, bà ta cũng không nói sự thật với thím Trâu mà đối phương dường như cũng không thèm để ý đến mấy thứ này.

Vậy nên lá gan của bà ta cũng lớn hơn một chút, cảm thấy chuyện này sẽ không có vấn đề gì cả.

Hiện tại Tần Thục Huệ tìm tới cửa, chẳng lẽ là vì hôn sự kia.

Vương gia nhìn không thuận mắt Phương Thanh Nghiên? Hay là do Tân Thục Huệ sống chết không đồng ý, khiến cho người của Vương gia hối hận?

Lưu Bội Trân cực kỳ lo lắng, nhưng nghĩ lại thì bà ta được chia tiền làm mối, tận năm ngàn tệ!

Lúc thím Trâu đưa tiền cho bà ta mắt cũng không chớp một cái, có thể thấy được Vương gia đúng là một nhà hào phóng, có thể một hơi lấy ra năm ngàn tệ để đưa cho bà mối, Vương gia nhất định là rất có bản lĩnh!

Thím Trâu còn nói, chờ hôn lễ thành công sẽ cho bà ta tiền sính lễ, đó là năm vạn tệ!

Tự an ủi chính mình như vậy là xong, Lưu Bội Trân dần dần tỉnh táo lại: "Cô đang nói cái quái gì vậy.

Cả nhà chúng tôi vẫn luôn ở trong nhà, không đi đâu cả.

Phương Thanh Nghiên xảy ra chuyện thì liên quan gì đến nhà chúng tôi?"

Tần Thục Huệ vừa nghe lời này liền có chút mơ hồ.

Chẳng lẽ chuyện này không liên quan đến Phương gia, lẽ nào là bà nhầm sao?

Nhưng làm sao có thể nhầm được, sự việc xảy ra ở gần thôn Thương Thủy, người Phương gia lại biết hôm nay hai mẹ con bà sẽ đi tảo mộ, chuyện này thật sự là quá trùng hợp... Tần Thục Huệ hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Bội Trân, gần từng chữ nói: "Bà không phải không biết hôm nay tôi với Thanh Nghiên sẽ tới? Chuyện con bé bị bắt cóc nhất định là có liên quan đến bà."

"Bị bắt cóc?"

Lưu Bội Trân kinh hãi lẩm nhẩm, dường như cảm thấy có chút không đúng.

Dù có muốn cưới vợ cũng không có khả năng trực tiếp bắt người chứ.

Hiện tại không giống xã hội cũ, lúc ấy địa chủ cường đoạt dân nữ không ai quản, hiện tại làm loại chuyện này chắc chắn sẽ bị bắt ngồi tù...

Trong lòng bà ta sợ hãi, lại càng không dám nói thật, cắn răng nói: "Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.

Trước kia là tòa án không cho chúng tôi tìm cô, ngược lại bây giờ cô lại tự đưa tới cửa, cái này cũng không thể trách tôi được, giờ cô lại còn ở chỗ này gây sự thì đừng trách bà đây không khách sáo với côi"

Thấy đối phương có vẻ chỉ muốn đuổi người đi khiến Tần Thục Huệ lại cảm thấy phản ứng này của Lưu Bội Trân rất kỳ quái.

Bà đập vỡ bàn nhà bà ta, làm rơi đồ ăn đất mà Lưu Bội Trân lại không so đo một tí nào?

Đây rõ ràng là trong lòng bà ta có quỷ mài

Nếu đối tượng Lưu Bội Trân nhắm đến là bà, Tần Thục Huệ còn có thể nhẫn nhịn, nhớ đến phần tình nghĩa kia với Phương Chí Cường, nhớ đến chuyện mình trước kia là dâu Phương gia, bà có thể đem những oan ức kia nuốt vào trong bụng.

Nhưng Lưu Bội Trân ra tay với con gái của bà, bà làm thế nào cũng không nhịn được.

Từ nhỏ Phương Thanh Nghiên đã bị bọn buôn người lừa bán, đến bây giờ còn chưa từng được gặp ba mẹ ruột của mình.

Con bé đi theo bà chịu biết bao nhiêu khổ cực như vậy, luôn coi bà như mẹ ruột mà yêu thương chăm sóc.

Tần Thục Huệ không muốn để cho Phương Thanh Nghiên phải chịu một chút ấm ức nào, Phương Thanh Nghiên là vảy ngược của bà.