Lưu Bội Trân lại càng biết rõ, thời điểm này hàng năm bà sẽ dẫn Phương Thanh Nghiên đến tảo mộ.
Lưu Bội Trân vừa có động cơ gây án, cũng có cơ hội gây án!
Tần Thục Huệ chạy vào trong thôn còn Lục Khiên thì lên xe đuổi theo hướng ngược lại ở cửa thôn.
Vừa rồi hắn nhìn thấy ba người kia lên một chiếc xe tải, rời đi theo hướng này.
Nhưng mà đuổi theo cả đoạn đường, chỉ có mấy chiếc máy kéo với xe bò đi về hướng thôn Thương Thủy, không thấy bóng dáng chiếc xe tải kia.
"Đưa điện thoại cho tôi!"
Lục Khiên lấy điện thoại từ trong tay Tần Kiệt, bấm số điện thoại của Hồng Minh Viễn.
Hồng Minh Viễn vừa nghe thấy giọng của hắn, có chút không kiên nhẫn: "Tôi đã nói rồi, hiện tại Thanh Nghiên nhà chúng tôi không có ở đây, cậu muốn gặp con bé cũng phải đợi con bé về mới được, chưa từng thấy qua ai gấp gáp như cậu!"
Ông ấy ghi thù chuyện trước kia lúc ở bệnh viện Lục Khiên động một tí là tới quấy rây thời gian ông ấy được ở riêng với Tần Thục Huệ, cho nên ông ấy mới cố ý làm khó Lục Khiên một chút.
Hơn nữa, tiểu tử này rõ ràng có ý với Thanh Nghiên, ông làm ba không được khảo nghiệm chắc?
"Phương Thanh Nghiên mất tích rồi!"
Lời nói của Lục Khiên khiến Hồng Minh Viễn im lặng, hắn đem chuyện đã xảy ra nói một lần, sau đó nói: "Chú, cháu nhớ chú có mở một công ty hậu cần, từ giờ trở đi chú nhớ kỹ mỗi một câu cháu nói..."
Lúc ấy, hắn ở trên xe chờ thật sự là tâm phiền ý loạn.
Vì muốn dời đi lực chú ý nên liền nhìn chằm chằm nơi khác, cho nên có chút ấn tượng đối với chiếc xe tải kia.
Hắn nhớ là thân xe màu bạc, biển số xe thì hắn không nhìn kỹ, hơn nữa tầm nhìn bị che khuất nên chỉ nhớ được gần một nửa.
Hắn nói tất cả những thông tin này cho Hồng Minh Viễn nghe, đương nhiên còn bao gồm đặc điểm vẻ ngoài của mấy người kia.
"Nhân viên công ty chú chắc hẳn rất quen thuộc với tình hình giao thông huyện Nam Hương, chú lập tức phái bọn họ đi theo dõi từng tuyến đường ra khỏi huyện Nam Hương, chỉ cần là tuyến đường cho phép xe đi qua đều không được bỏ qual"
Lục Khiên hít sâu một hơi, giờ phút này trong lòng hắn cũng vô cùng hoảng nhưng hắn chỉ có thể ép buộc mình phải bình tĩnh.
Những người kia dám ra tay vào ban ngày thì nhất định là đã tính toán rất kỹ, cho dù muốn làm ra chuyện bất lợi gì với Phương Thanh Nghiên cũng không có khả năng sẽ ra tay ở huyện Nam Hương, mà sẽ mang đến nơi khác.
Cho nên, mấy người này nhất định phải ra khỏi huyện!
Công ty giao hàng nói trắng ra là tính chất không khác nhiều lắm so với hậu cần, Lục Khiên chưa từng nghe nói qua có ngành này nên liền lâm tưởng là Hồng Minh Viễn làm hậu cần.
Hồng Minh Viễn cũng không giải thích, ông đang cảm thấy hết sức kinh ngạc, không ngờ được kế hoạch như vậy lại là từ trong miệng một chàng thiếu niên,
Thời điểm nghe nói Phương Thanh Nghiên mất tích, ông cũng rất hoảng.
Ông hoàn toàn không nghĩ tới việc có thể để nhân viên của mình theo dõi bọn bắt cóc!
Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì đây là lựa chọn sáng suốt nhất!
Những nhân viên trong tay ông đều cực kỳ hiểu rõ tình hình giao thông của huyện Nam Hương, để cho bọn họ theo dõi các tuyến đường vừa không khiến người khác nghi ngờ mà lại hiệu quả.
Những kẻ bắt cóc chắc chắn không nhận ra rằng những người giao hàng này sẽ nhìn chằm chằm vào họi
Hồng Minh Viễn cũng không quá mức căng thẳng, cúp điện thoại xong liên nhanh chóng sắp xếp mọi chuyện.
Vì công tác phối hợp giao hàng, trong tay mỗi nhân viên đều có máy nhắn tin với một bộ đàm giống nhau, tất cả mọi người có thể trực tiếp nhận được chỉ thị của ông ấy.
Đưa đồ ăn bên ngoài là để kiếm tiền, giúp ông chủ theo dõi xe không phải cũng là kiếm tiền sao!
Ông chủ còn nói, người đầu tiên tìm được chiếc xe tải kia sẽ nhận được tiền thưởng nên tất cả mọi người đều hăng hái tìm xe.
Công ty giao đồ ăn của Hồng Minh Viễn ở gần quán bún ốc.
Lúc ông ấy sắp xếp nhân lực cũng đã thu hút sự chú ý của chị Mã.
Chị Mã thấy bộ dạng này của ông ấy không thích hợp, liên muốn hỏi xem xảy ra chuyện gì, Hồng Minh Viễn liền nói lại sự việc cho chị Mã.
"Nha đầu Thanh Nghiên lớn lên xinh đẹp như vậy, những người này nhất định không có ý tốt.
Bây giờ phải làm sao đây!"
Chị Mã gấp đến nỗi mắt đều đỏ hết lên, chẳng qua biết gấp gáp vô dụng, nghe nói Hồng Minh Viễn đang dùng biện pháp này tìm người, liền vỗ đùi nói: “Tôi cũng tìm!"
Mấy năm nay, cửa hàng trà sữa của bà cũng mở hai chi nhánh, nhân viên trong cửa hàng tổng cộng có mười mấy người, những người này đều có thể gia nhập vào đội ngũ tìm xe.
Không chỉ như thế, còn có nhân viên trong cửa hàng Mã Minh, nhân viên trong cửa hàng bún ốc!
Hơn trăm người, có phải đào ba thước đất cũng phải lôi mấy tên bắt cóc kia ra.