Lục Tư Đình tiến lên một bước rồi ngồi xuống, nắm tay của ông nội, thấp giọng nói: "Ông nội, chúng cháu ăn rồi."
Bạch Vi cũng nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Ông nội, hôm nay chúng cháu không bận đâu, không có công việc gì cho nên đến thăm ông."
Vì muốn để bản thân có trạng thái tốt cho nên ông cụ gắng gượng ngồi dậy, giống như không bị gì cả, sợ bọn họ lo lắng.
Lục Tư Đình cùng Bạch Vi không muốn để ông cụ như vậy, lại sợ ông cụ nói vội vàng cho nên chỉ có thể nghe theo lời của ông cụ.
Có lẽ là do nhìn thấy cháu trai cùng cháu dâu cho nên ông cụ thật sự cảm thấy vui vẻ, rõ ràng là trạng thái của ông cụ cũng đã khá hơn.
Sau khi nói chuyện một lúc, ông cụ có hơi mệt chút cho nên bảo bọn họ rời đi.
"Bộ xương già này của ông vẫn còn chịu được may ngày này, các cháu mấy người trẻ tuổi không cần đến thăm ông liên tục, trong bệnh viện có nhiều bệnh nhân, không sạch sẽ, nếu có thời gian thì ra ngoài đi chơi một chút nhân lúc còn trẻ. "
Lục Tư Đình nhìn chằm chằm vào ông nội, cuối cùng cũng chỉ biết thở dài, nói: "Được rồi, ông nội, vậy ông ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, tất cả đều sẽ sẽ khá hơn."
"Đi thôi, đi thôi." Lục Ái Quốc thở phào một hơi, tựa ở trên giường bệnh, nét mặt tràn đầy từ ái nhìn cháu trai cùng cháu dâu tay cầm tay rời đi.
Hẳn là tạm thời ông cụ không sao.
Nhưng mà nếu như hai người bọn họ còn ngồi đây chơi lâu hơn chút thì sẽ phải liên tục làm ra bộ dáng như tỉnh thần của mình rất tốt vì không muốn để bọn họ lo lắng.
Lục Tư Đình nhìn thấy ông nội như vậy thì cũng không dám ở lại quá lâu, từ lúc đến cho đến lúc về, tất cả là nửa tiếng.
Dọc theo đường đi, Lục Tư Đình đều rất trầm mặc, tâm tình Bạch Vi cũng rất phức tạp.
Cô muốn an ủi Lục Tư Đình, muốn nói chút gì, nhưng cũng không biết nên mở miệng như thế nào, lại sợ đâm thủng cảm xúc mà anh đang kiềm chế, khiến mọi chuyện hỏng bét.
Sau khi về đến nhà, Lục Tư Đình vẫn không nói øì, Bạch Vi liền đi đến ôm anh một cái.
Thân thể mềm mại dính sát, lại nháy mắt thoáng qua.
Lục Tư Đình giương mắt, người phụ nữ trước mặt kéo tay của anh lại, êm ái nói: "Được rồi, đừng nghĩ gì, đi nghỉ sớm một chút, ngày mai còn có chuyện ngày mai phải làm."
Bạch Vi rửa mặt xong thì liền nằm ở trên giường.
Lục Tư Đình không biết mình lên giường như thế nào, chỉ biết là lúc anh ôm Bạch Vi tất cả suy nghĩ xáo trộn đều đang dần dần bình thường lại.
Tất cả cảm giác lo lắng, sốt ruột, khó mà diễn tả bằng lời đã được rũ đi lần đầu tiên, cũng khiến Lục Tư Đình chấp nhận đau đớn sắp mất đi người thân.
Còn may, còn may là bên cạnh anh còn có người ở cạnh.
Còn may, còn may người này là Bạch Vi.
Lục Tư Đình dần dần nắm chặt cánh tay, thở dài nhắm mắt lại.
Giữa buổi tối mùa hè, cho dù cho mở quạt thì cũng cảm thấy nóng bức.
Bạch Vi mơ mơ màng màng, luôn cảm thấy mình giống như lọt vào núi lửa, bốn phương tám hướng đều nóng, những khối dung nham đỏ rực kia còn không ngừng đến gần cô.
Bị bức ép đến mức nóng nảy, Bạch Vi đánh tới, có tiếng thanh thúy vang lên, Bạch Vi cảm thấy hình như những khối dung nham kia đã ra xa một chút.
Gió mang hơi lạnh từ trong cửa sổ thổi tới, Bạch Vi nhanh chóng lăn hai vòng về phía cửa sổ.
Lục Tư Đình sờ lên gương mặt bị đánh, dở khóc dở cười tiến tới, lấy chăn đắp lên cho Bạch Vĩ.
Sau cơn gió thổi đến vào nửa đêm, có vẻ là thời tiết ngày mai không được tốt lắm, Bạch Vi cũng có thể ngủ ngon giấc.
Ngày hôm sau, sau khi Bạch Vi rời giường, cô nhanh chóng đến mở cửa hàng.
Hôm nay không có ánh nắng, từng mảng mây đen lớn bao phủ ở trên không, mặc dù che khuất mặt trời nhưng mà không khí vẫn có chút oi bức.