"Ôi, thế con đi đường chậm một chút."
"Con biết rồi!"
Bạch Vi đi xe đạp, dưới ánh chiều tà, cô đi về phía ngôi nhà nhỏ của mình.
Sau khi về đến nhà, Lục Tư Đình đang hâm nóng cơm cho Bạch VÌ.
Lúc Bạch Vi ăn cơm, cô thuận miệng kể chuyện hôm nay.
"Hôm nay mẹ em tới, nói em gái họ của em bị ngã cầu thang, sau đó em đã đóng cửa hàng đi đến nhà chú ba thăm em gái họ."
"Ừ, sao rồi?"
"Khôi phục rất tốt, chú ba cũng nói là không bị thương ở chỗ nào, cho nên tối hôm qua trực tiếp về nhà."
"Vậy là tốt rồi."
Bạch Vi uống xong một miếng canh cuối cùng, nói: "Đúng rồi, không phải mẹ em luôn nói là ở nhà trông có chuyện gì sao, hơn nữa thỉnh thoảng trong cửa hàng cũng khá vội, mẹ em sẽ phải đưa cơm cho em, em muốn để mẹ đến cửa hàng hỗ trợ, anh thấy có được không?"
Lục Tư Đình cười cười, nói: "Em là bà chủ, nếu em nói được thì được." Bạch Vi cười cười, nhìn Lục Tư Đình một lúc mà cũng không rời ánh mắt...
Bạch Tường Vi giống như một ngôi sao băn chợt lóe lên trong đầu của Bạch Vi, hai ngày này cô cũng không nhớ tới người này.
Trước khi đi gặp Bạch Tường Vi thì Bạch Vi còn suy tư một hồi.
Lỡ như sau khi sống lại Bạch Tường Vi không còn dễ ở chung, hoặc phát hiện ra cô không phải nguyên chủ thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng mà rất nhanh, Bạch Vi liền bình thường trở lại.
Thứ nhất, trong sách gốc có viết, sau khi Bạch Vi trùng sinh, một lòng chỉ cố gắng kiếm tiền, cũng không quan tâm đến chuyện khác. Thứ hai chính là cho dù là nguyên chủ thì cũng không thường xuyên liên lạc với Bạch Tường Vi, chỉ cần Bạch Vi không để lộ quá nhiều thì cô ấy sẽ không phát hiện.
Nhất là sau khi đã gặp Bạch Tường Vi, Bạch Vi hoàn toàn yên tâm.
Thế là sau khi đề cập chuyện này với Lục Tư Đình, hai ngày sau, Bạch Vi liền quên hết chuyện ở nhà chú ba.
Mãi đến ngày thứ ba.
Bạch Vi ăn cơm trưa, ngồi ở trong tiệm có chút khốn đốn.
Tiếng chuông gió đột nhiên vang lên, Bạch Vi chớp chớp mắt, khi nhìn rõ người ở cửa ra vào thì hoàn toàn tỉnh táo.
"Này, chị họ." Bạch Tường Vi cười híp mắt chào hỏi.
Hai ngày trước khi đến nhà cô ấy, rõ ràng có thể nhìn ra, sắc mặt Bạch Tường Vi không tốt, cho dù bị thương ở đâu thì cũng đã bị hù dọa, mặc dù cô ấy còn tỉnh thần, nhưng mà khuôn mặt bờ môi đều trắng bệch.
Nhưng mà bây giờ người bình thường, đang rất phấn chấn ở trước mặt cô chính là Bạch Tường Vi.
Bạch Vi cẩn thận nghĩ nghĩ, lần trước đến nhà chú ba cũng chỉ cách hôm nay hai ngày, thế mà Bạch Tường Vi đã đầy máu sống lại.
Nên nói một câu, không hổ cô ấy là nữ chính sao?
Bạch Vi không biết nên gọi cô ấy là cái gì, dứt khoát gọi theo mẹ mình: "Tường Vi, sức khỏe của em tốt chưa, tại sao lại chạy ra ngoài vào giữa trưa như vậy?"
"Cảm ơn chị quan tâm, sức khỏe của em tốt rồi."
Bạch Tường Vi gần như bị cả cửa hàng hấp dẫn, cô ấy hỏi: "Em có thể xem không?"
"Đương nhiên có thể, cứ tự nhiên, nếu thích cái nào thì cứ nói cho chị biết, chị sẽ tặng em." Bạch Vi nhìn bộ dáng nhìn không chớp mắt của cô ay thì lại ngồi xuống, cầm lấy cây quạt lên để quạt. Mặc dù trong tiệm vẫn luôn mở quạt nhưng mà Bạch Vi vẫn cảm thấy oi bức, cho nên vẫn luôn cầm cây quạt.
Vốn cho là Bạch Tường Vi đã là người từng trải qua một đời, sẽ không chú ý đến cửa hàng nhỏ của cô, lúc bảo là sẽ đến cửa hàng của cô chỉ là lời khách sáo. Không nghĩ tới, thật đúng là không phải lời khách sáo.
Bạch Tường Vi thật sự tò mò về cửa hàng nhỏ của cô.
Bạch Tường Vi nhìn từng món đồ trong cửa hàng, từ kẹp tóc vòng tay, đến trâm ngực, dây đeo eo, cô ấy xem rất cẩn thận.
Cuối cùng là sản phẩm mười hai chòm sao.
Bởi vì có rất nhiều món đồ của mười hai chòm sao, cho nên Bạch Vi đặc biệt làm một chiếc tủ nhỏ để đựng đồ của mười hai chòm sao.