[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 52




Tu sửa không cần anh vì đã có công nhân làm, bê đồ cũng không cần, bởi vì người giao hàng sẽ sắp xếp theo yêu cầu của Bạch Vi.

Làm đồ trang sức càng không cần anh.

Vì vậy cuối cùng là Lục Tư Đình dẫn Bạch Vi đi khắp nơi ăn các món ngon.

Mùng 1 cửa hàng chính thức khai trương.

Mặt tiền cửa hàng nhỏ, không cần tuyển thêm người, một mình Bạch Vi là đủ.

Cô tìm một chiếc loa, thu một đoạn văn.

"Cửa hàng mới khai trương, giảm giá sâu 20% toàn bộ sản phẩm, chỉ giới hạn trong ba ngày đầu khai trương, đi ngang qua tuyệt đối đừng bỏ lỡI"

"Cửa hàng mới khai trương, giảm giá sâu 20% toàn bộ sản phẩm, chỉ giới hạn trong ba ngày đầu khai trương, đi ngang qua tuyệt đối đừng bỏ lỡ!"

"Cửa hàng mới khai trương, giảm giá sâu 20% toàn bộ sản phẩm, chỉ giới hạn trong ba ngày đầu khai trương, đi ngang qua tuyệt đối đừng bỏ lỡI"

Giọng nói của Bạch Vi phát ra từ loa, thu hút sự chú ý của nhiều người.

Cửa hàng vừa khai trương đã có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, chưa đầy một lúc đã đông nghịt.

Có cả nam và nữ vào, nhưng nam chiếm đa số. Đàn ông vào cửa hàng kiểu này hau như là để tham gia náo nhiệt, không có mấy ai mua đồ, không biết mọi người vào bằng cách nào, cuối cùng ra bằng cách.

Bạch Vi không nói gì, sau khi mọi người đi hết, cô sắp xếp lại đồ trang sức bị khách hàng sờ lệch mất.

Dù sao cũng là ngày đầu tiên nên không có nhiều người mua là chuyện bình thường, hơn nữa đang là buổi sáng, không có quá nhiều người đi mua sắm.

Buổi trưa, Bạch Vi mở hộp cơm mà cô mang theo, là buổi sáng Lục Tư Đình làm cho cô.

Một hộp đầy cơm, hai mặn hai chay, còn có hai quả trứng, một bình nước đựng đầy trà hoa quả.

Vừa mở cà mèn ra mùi hương đã ngập tràn, mấy người đi ngang qua cửa tiệm ngửi thấy mùi hương nên ngó nghiêng nhìn thử, xem xem đây là mùi đồ ăn chỗ nào. Sau đó bọn họ nhìn thấy Bạch Vi lấy ra cái cà mèn rất lớn kia.

Chưa ăn được mấy miếng cơm mà các cô gái nhỏ đã ríu rít đi vào rồi.

Đây là lần đầu tiên các cô ấy nhìn thấy món đồ trang sức tỉnh xảo đẹp mắt thế này, chắc chắn giá thành không hề rẻ chút nào.

"Cái vòng tay này đẹp thật đó!”

"Cái này là đai thắt lưng sao? Đẹp quá!" "Tôi muốn mua cái này!"

Các cô ấy phấn khích đứng chọn, Bạch Vi cũng không quấy ray gì, cô đứng cách đó không xa, nếu các cô ấy có câu hỏi gì thì cô sẽ tiến đến giải đáp.

Nhìn đồng phục của họ thì chắc mấy cô gái nhỏ này học ở ngôi trường gần đây. Tuy rằng bọn họ thích vòng cổ thắt lưng các kiểu nhưng vì không được mang nên đa số chỉ mua kẹp tóc hay vòng tay thôi.

Trang sức vừa đẹp vừa rẻ tiền như vậy đã dính đúng sở thích của mấy bạn học nữ này.

Bốn cô gái nhỏ mua tổng cộng bảy cái kẹp, trong đó có một cô gái mua nhiều nhất tận ba cái.

Các cô ấy mua rất nhiều đồ để mình dùng, còn mua nhiều món cho chị em trong nhà nữa.

Sau khi ai nấy trả tiền xong, bọn họ vui vẻ rời đi.

Bạch Vi thấy trong tiệm không còn ai nữa nên ngồi xuống ăn cơm trưa.

Qua trưa là lúc nóng nhất trong ngày, Bạch Vi ngồi trong quầy, bắt đầu cúi đầu làm đồ trang sức.

Làm được khoảng một tiếng thì thi thoảng có người vào tiệm nhìn thử, nhưng chỉ nhìn một lát rồi rời đi.

Bạch Vi thấy hơi nóng, cô bèn đứng dậy rót ly trà để uống.

Vừa uống được hai hớp thì có một cặp mẹ con đi vào.

Cô con gái thì khoảng mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt non nớt, mặc đồng phục học sinh. Hơn nữa cô ấy còn mặc đồng phục giống với bốn cô gái lúc trưa kia.

Sau khi đến gần nhìn mặt tiền cửa tiệm một chút, cô ấy vui vẻ nói với mẹ mình rằng: "Mẹ, chỗ này này!"

Mục đích của cô bé rất rõ ràng, chính là cửa tiệm này.