Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặc dù chưa biết Lục Tư Đình được bao lâu, nhưng Bạch Diệu Thiên cũng biết Lục Tư Đình xuất thân trong một gia đình quân nhân, gia cảnh tuy không bằng những người giàu có kia, nhưng cũng gọi là có gia cảnh tốt.
Nếu thật sự không thành công, cô cũng có thể ở nhà nội trợ như mẹ mình.
Chỉ cần đứa nhỏ Tiểu Lục này đáng tin, không làm bậy bên ngoài, cuộc sống của con gái ông cũng không đến mức quá tồi.
Dù sao Tiểu Lục cũng là một quân nhân, phẩm chất đoan chính, có thể làm bậy sao?
Được sự đồng ý của cả nhà, khỏi phải nói Bạch Vi vui đến mức nào.
Ngày mai cô phải đi làm, thời gian nghỉ cưới của Bạch Vi là ba ngày, cô định làm đến cuối tháng này, sau đó sẽ xin nghỉ.
Tiếp theo, chỉ cần cuối tuần đến một số nơi đông người xem cửa hàng, chọn cho cửa hàng trang sức của mình một vị trí đẹp.
Bạch Diêu Thiên kéo Lục Tư Đình, vô tình uống khá nhiều. Lục Tư Đình không thể trốn thoát, uống cùng ba vợ đại nhân thêm vài ly.
Trên người anh có mùi rượu nên buổi chiều không thể lái xe, mãi đến tối sau khi ăn cơm xong, hai người mới rời đi.
Sau hai ngày làm việc, chớp mắt đã tới thứ bảy.
Sáng nay, Bạch Vi ngủ nướng, sau khi thức dậy cô dọn giường, nhìn đồng hồ đã là gần trưa, cô định xuống căng tin ăn cơm.
Ăn ở căng tin phía bắc mấy ngày, Bạch Vi bỗng nhiên muốn nếm thử đồ ăn ở căng tin phía nam, vì vậy cô đã đi một vòng dài, mãi mới đến căng tin phía nam.
Thức ăn ở đây thật ra không khác mấy so với ở căng tin phía bắc, đều giống nhau ở khẩu phần nhiều và đồ ăn ngon, nhưng cách nấu thì khác.
Tranh thủ lúc không có ai, Bạch Vi gọi vài món ăn, ăn xong mới chuẩn bị về nhà.
Chặng đường lúc về cũng vậy, nhưng bởi vì đã gần giữa trưa, ánh nắng gay gắt hơn nên Bạch Vi chỉ có thể chọn nơi râm mát để quay về.
Về đến nhà đã là hơn mười hai giờ, cả người Bạch Vi đầy mồ hôi, cô muốn vào nhà tắm rửa mặt.
Giây phút mở cửa, Bạch Vi còn tưởng rằng mình hoa mắt.
Không phải Lục Tư Đình không nghe thấy âm thanh bên ngoài, chẳng qua là anh không ngờ rằng mục tiêu của Bạch Vi lại là nhà tắm.
Khi khóa cửa bị đẩy xuống, Lục Tư Đình đang cởi áo, lúc cởi xong, anh bắt gặp ánh mắt đờ đẫn của Bạch Vi.
Lục Tư Đình là quân nhân, cũng đã trải qua quá trình tập luyện bổ sung hàng ngày của tân binh.
Kể cả đã thăng chức, mỗi ngày anh đều rèn luyện khá nhiều, anh chính là một người điển hình mặc quần áo thì có vẻ gầy nhưng cởi quần áo lại có thịt.
Trên làn da màu lúa mạch, trên cơ bụng và cơ ngực săn chắc, những hạt mồ hôi chảy từ trên xuống. Thậm chí Bạch Vi còn có thể thấy rõ cơ ngực quyến rũ kia hình như đang phập phồng.
Bạch Vi dời mắt lên trên, đối diện với đôi mắt chúm chím ý cười, mặt cô phút chốc đỏ lên, cả khuôn mặt đỏ ửng, đỏ đến tận cổ.
Cô đi thẳng ra ngoài, đóng sầm cửa nhà tắm lại.
Vài giây sau, giọng nói có vẻ lúng túng của Bạch Vi từ bên ngoài truyền đến: "Anh, không phải bây giờ mới hơn mười hai giờ à, sao giờ này anh lại ở nhà?"
Lúc này, lẽ ra Lục Tư Đình đang trên đường đến căng tin ăn cơm, hoặc là đang ăn cơm mới đúng.
Tại sao anh ở nhà, đã vậy còn đúng lúc cởi đồ trong nhà tắm?
Tim Bạch Vi đập loạn xạ, cô không nhịn được che mặt lại, vùi cả mặt vào trong lòng bàn tay.