Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạch Vi đợi Thẩm Quyên ngồi xuống, sau đó bắt đầu bóp vai cho bà, "Mẹ xem này, lúc kết hôn Lục Tư Đình đã cho con hơn 1800 đồng, mẹ và ba lại cho con thêm hơn một trăm, tổng cộng có khoảng hơn 2000 đồng. Nếu cứ giữ số tiền này trong tay thì không thể tăng giá trị, không bằng cầm đi kinh doanh.”
Thẩm Quyên nghi ngờ hỏi: "Kinh doanh? Buôn bán gì?"
Bạch Vi dè dặt nói: "Con muốn tìm một cửa hàng nhỏ ở mặt tiền của con phố trung tâm, sửa sang lại một tí, sau đó bán đồ trang sức phù hợp với hiện nay. Có điều nếu con muốn mở cửa hàng, vậy con phải bỏ công việc ở bưu điện, nếu không sẽ không có sức.”
"Cái gì, con muốn nghỉ việc?"
Thẩm Quyên ngạc nhiên, không để con gái đấm lưng nữa, mà kéo tay Bạch Vi để cô ngồi sang một bên.
Bà nghiêm túc nói: "Vi Vi, con nói thật đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên con lại muốn mở cửa hàng kiếm tiền, có phải có ai xúi giục con không?”
"Con gái à, công việc ở bưu điện là một công việc ổn định, lương năm mươi đồng một tháng, bao nhiêu người tranh nhau sứt đầu mẻ trán mà không tranh được, vậy mà con lại muốn bỏ! Con có bị ngốc hay không đấy!”
Có lẽ vì cảm thấy giọng điệu của mình quá nặng nề, Thẩm Quyên nhìn cô con gái ngoan ngoãn trước mặt, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Con gái, mẹ không có ý trách con, chỉ là con quyết định quá đột ngột, hơn nữa, con bàn bạc với Tiểu Lục chưa, nó nói thế nào?”
Mắt thường cũng có thể thấy Thẩm Quyên đang hồi hộp, mỗi lần hồi hộp và lo lắng, bà đều nói rất nhiều.
Bạch Vi rót cho Thẩm Quyên một tách trà, sau đó nói: "Mẹ, mẹ đừng nóng vội, con còn chưa nói xong."
"Mở một cửa hàng trang sức, giai đoạn đầu không cần đầu tư nhiều, vốn chắc chắn không cao, dù sao cửa hàng trang sức cũng không cần cửa hàng quá lớn."