Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lục Tư Dĩnh lẫn đối tượng xem mắt cả hai cùng không hài lòng về nhau, tất cả bọn họ đều nhất trí cho rằng Lục Tư Dĩnh không hợp làm vợ mà hợp làm anh em hơn.
Lục Ái Quốc mong rằng khi mình rời khỏi cõi đời này, cháu gái cháu trai của ông ấy sẽ có người bầu bạn. Nhưng mà sau này ông ấy chỉ còn mong ước cháu trai có vợ thôi, bởi ông ấy không còn trông cậy gì vào đứa cháu gái này nữa rồi.
Lục Chính Hoa đứng đầu cả nhà, thoạt nhìn trông rất nghiêm túc, ông ấy lại là quân nhân, cả đời dấn thân vì nước nhà nên dù ngồi đó không nói gì cũng đủ tỏa ra khí thế mạnh mẽ.
Ông ấy ho khan hai tiếng, còn chưa kịp nói gì, Hoàng Nguyệt Nha đã vỗ ông ấy một cái.
"Giờ đang ở nhà, nói chuyện cho đàng hoàng chứ, đừng dọa vợ Tư Đình nữa."
Hoàng Nguyệt Nha thông minh xinh đẹp, chỉ ngồi yên ở đó thôi cũng giống như một phong cảnh.
Ngoài kia có rất nhiều người sợ Lục Chính Hoa, nhưng Hoàng Nguyệt Nha thì chẳng sợ gì, thỉnh thoảng còn sai Lục Chính Hoa làm vài công việc nhà.
"Nguyệt nhi, anh biết rồi." Lục Chính Hoa thấp giọng nói, lo vợ đánh mình sẽ bị đau tay, nắm lấy tay bà ấy xem đi xem lại.
Có thể nhìn ra, mặc dù Lục Chính Hoa trông qua thì rất nghiêm túc, nhưng cũng là bậc cha chú dễ nói chuyện.
"Vi Vi à, đi đường có mệt không, muốn uống gì đó không?" Hoàng Nguyệt Nha quan tâm hỏi, không đợi Bạch Vi trả lời, Lục Tư Dĩnh đã chạy vào phòng bếp nhanh như một làn khói, cầm lon nước ngọt ướp lạnh tới.
"Cảm ơn chị." Bạch Vi cảm ơn, rồi nói tiếp: "Dì ơi, không mệt đâu ạ, Lục Tư Đình lái xe nên chúng con không phải đi bộ nhiều."
Lúc nói chuyện, hai mắt Bạch Vi cong cong, đáng yêu mà ngời sáng.