Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đây là lần đầu tiên Bạch Vi nhìn thấy một cô gái có khí thế thế này, trong lòng cảm thấy rất ấn tượng.
Hai người đi vào, cha mẹ Lục Tư Đình người thì đang ngồi đọc báo trên ghế, người kia thì ngồi trên sofa xem tư liệu.
Thấy con trai dẫn vợ về nhà, bọn họ nhao nhao buông đô trong tay mình xuống, ngồi nghiêm chỉnh lại.
Lục Tư Đình giới thiệu cha mẹ mình cho Bạch Vi, cha anh tên Lục Chính Hoa, hiện tại đang là quân đoàn trưởng, trông rất nghiêm túc, khí thế nghiêm trang, ngoại hình khá giống với Lục Tư Đình. Lần đầu nhìn thấy ông ấy, Bạch Vi cứ như nhìn thấy Lục Tư Đình của hai mươi năm sau vậy.
Mẹ của anh tên Hoàng Nguyệt Nha, lúc còn trẻ là đầu bếp, thích nấu ăn, quen cha anh ở một quán ăn. Nghe nói lúc trước có người gây chuyện ở quán ăn, bảo đầu bếp nấu đồ ăn không sạch sẽ, nhưng thực ra người kia lại là lưu manh bịa đặt, cố ý bỏ một con gián vào trong.
Hoàn cảnh hai người gặp nhau có thể nói là anh hùng cứu mỹ nhân, tốc độ yêu đương rồi đến kết hôn rất nhanh chóng. Sau khi cưới nhau năm đầu, bọn họ sinh ra Lục Tư Dĩnh, sau hai năm nữa thì có Lục Tư Đình.
Sau đó, ông nội của Lục Tư Đình là Lục Ái Quốc, lúc còn trẻ cũng từng là quân nhân nhưng mà bị thương trên chiến trường năm xưa, xuất ngũ khá sớm, nay sức khỏe lại không ổn định.
Lúc Lục Tư Đình và Bạch Vi đến, ông ấy đang tắm nắng ở hậu viện.
Nghe thấy động tĩnh, Bạch Vi nhìn ông cụ ấy tuy sức khỏe suy nhược nhưng mà lưng ưỡn thẳng tắp, trông rất có khí thế.
Không hổ là gia đình quân nhân.
Đến phiên Lục Tư Dĩnh, cô ấy cứ như đã quen biết cô từ lâu nói: “Em tên Vi Vi phải không? Chị là chị gái của Lục Tư Đình. Em xinh thật đấy, không biết tên nhóc đó lừa em vào tròng như thế nào.”