Mặc dù Bạch Vi hầu như chưa từng xuất hiện tình trạng này, hơn nữa, một số phản ứng gần đây của cô cũng có thể xác minh được chuyện mang thai.
Thích ngủ, ăn nhiều, lại thêm mỏi lưng đau chân.
Có điều, nếu bây giờ không cho Lục Tư Đình một lời giải thích, thì tối nay đừng hòng nghĩ đến việc có thể ngủ được một giấc yên lành.
Bạch Vị hít một hơi thật sâu, sau đó nói: "Những ngày này không được, có thể em đã mang thai rồi, may hôm nữa sẽ đi kiểm tra, cho nên anh phải tiết chế một chút."
Lục Tư Đình thật sự không thể tin được, Bạch Vi nói gì, mang thai rồi sao!?
Nhưng, lần nào họ cũng có biện pháp phòng tránh mà, làm sao lại có thai được chứ?
Lục Tư Đình sửng sốt, anh chẳng nghi ngờ Bạch Vi chút nào, lập tức với tay lấy bao cao su trong ngăn kéo ra, đưa xuống dưới ánh đèn xem xét.
Cái này còn tốt mà, vậy sao lại có thai được nhỉ?
Lục Tư Đình bỗng nhớ ra, lúc mình mua cái này, có nghe người ta nói, cũng không thể phòng tránh 100%, nhưng xác suất rất thấp.
Không ngờ, xác suất nhỏ nhoi đó lại đến với anh.
Thấy Lục Tư Đình im lặng, Bạch Vi đỏ mặt nói: "Có lẽ cái này bị hỏng rồi."
Bạch Vi đã chứng minh bằng hành động thực tế, đã có chí thì làm việc gì cũng có thể làm nên.
Ban đầu, cô không để ý đến việc có con sớm hay muộn, thậm chí sau khi bàn bạc với Lục Tư Đình, cô cảm thấy sinh con muộn một chút cũng rất tốt.
Tuy nhiên, thời gian gần đây, Lục Tư Đình quá là không biết tiết chế, đặc biệt, khi anh không phải tới đơn vị, tối đến, Bạch Vi muốn ngủ một giấc ngon cũng không xong.
Suốt mấy ngày trăn trở, cuối cùng Bạch Vi cũng đã quyết định, thà có thai sớm còn hơn.
Nhưng trước đó đã hứa với Lục Tư Đình là sẽ có con muộn một chút, Bạch Vi không tiện rút lại lời nói, đành thẳng tay lấy que tăm chọc thủng vài lỗ nhỏ trên bao cao su của anh.
Mỗi lần Bạch Vi chỉ chọc hai cái ngoài cùng, lần nào cô cảm thấy buổi đêm sẽ không ngủ được, thì lại chọc sẵn hai cái, cuối cùng, mục đích của cô cũng đã được thực hiện.
Giờ cô có thai rồi, còn sợ Lục Tư Đình không biết tiết chế nữa sao?
Bạch Vi mở lớn mắt đầy vẻ vô tội, nhìn Lục Tư Đình chằm chằm.
Cuối cùng, Lục Tư Đình chỉ có thể tủi thân ôm Bạch Vi đi ngủ.
Đứa trẻ này đến sớm quá, dịp tết vừa qua họ vừa mới bàn bạc xong, đồng ý chờ hai năm nữa mới sinh con, sao bây giờ đã tới rồi?
Khi đứa trẻ đến, anh sẽ không được ở chung phòng với Bạch Vi nữa, mười tháng mang thai, có nghĩa là anh phải nhịn mười tháng.
Lục Tư Đình chỉ nghĩ tới đây thôi đã không kìm được mà sa sam mặt mày.
Mười tháng mang thai, Bạch Vi sẽ sinh con trai hay con gái nhỉ?
Thật ra, Lục Tư Đình cho rằng, miễn là bé con do Bạch Vi sinh ra thì dù là con trai hay con gái cũng đều được cả, tốt nhất là con gái, chắc chắn sẽ dễ thương giống như cô.
Lục Tư Đình ôm Bạch Vi, cẩn thận vòng tay qua cái bụng phẳng lì của cô, trong lòng cũng có hơi mong đợi.
Thật ra có một đứa con cũng không sao, đợi con lớn rồi sẽ cho nó một phòng riêng.
Những ngày gần đây, khi Bạch Vi đi làm về, Lục Tư Đình luôn muốn đưa đón cô nhưng lại bị cô từ chối.
Mặc dù đã có thai, nhưng vẫn không thể ít vận động đi chút nào, Bạch Vi nhớ rất kỹ, rằng càng là bà bầu thì càng phải vận động mới được, đợi đến những tháng sau không còn đi xe đạp được nữa thì ngồi xe sau cũng ổn mà. Vì mấy ngày nay chưa tìm được thời gian nào để đi bệnh viện, hai vợ chồng cũng ăn ý không để lộ tin này ra ngoài.
Trong lòng bọn họ đều vô cùng mong chờ được tới ngày sẽ đến bệnh viện để kiểm tra.
Lại thêm vài ngày nữa trôi qua, kinh nguyệt của Bạch Vi vẫn không đến, trong lòng cô đã có thể khẳng định, chắc chắn là mình mang thai rồi.