Lục Tư Dĩnh lái xe, trên đường trời mưa to, có cả người đi bộ lẫn đi ô tô, cô ấy không dám lái xe quá nhanh.
Đến cửa rạp chiếu phim, Lục tư Dĩnh nhìn khắp nơi một vòng, nhanh chóng nhìn thấy Trác Tư Thành.
Trời mưa quá to, những người không thể vào xem phim lúc này đang nhao nhao đứng dưới mái hiên của cửa hàng bên cạnh.
Trong cửa hàng còn phải kinh doanh nên bên trong có rất ít người trú mưa, dưới mái hiên bên ngoài có quá nhiều người đang trú. Trác Tư Thành gầy như vậy, gần như không thể chen vào.
Vì vậy, cậu ấy chạy thẳng đến dưới một cái cây đại thụ.
Lục Tư Dĩnh: "..."
Mưa to như vậy, đứng dưới gốc cây với đứng trực tiếp dưới mưa có gì khác nhau? Chỉ trong vòng vài phút, cả người ướt sũng.
Cậu ấy đúng là ngu ngốc.
Lục Tư Dĩnh mở cửa xe, cầm ô đi xuống, đi đến bên cạnh Trác Tư Thành.
Cô chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép, nói: "Người khác đều đứng trú mưa dưới cửa hàng, tại sao cậu lại đứng ở đây?" "Mưa lớn như vậy, đứng ở chỗ này với đứng dưới mưa có gì khác nhau à? Cho dù cậu không chen vào được, cũng có thể đi tới cửa hàng ít người lui tới ở phía xa, sẽ không đến nỗi bị ướt như vậy."
"Còn nữa, chính cậu nói là một giờ, cho dù mười hai rưỡi cậu ra khỏi nhà, thấy thời tiết âm u như vậy, tại sao lại không mang ô?”
Lục Tư Dĩnh vừa đau lòng lại tức giận, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cậu ấy, cô ấy nuốt những lời còn lại xuống, không thể nào nói ra ngoài miệng.
Suy cho cùng, nếu như không phải vì muốn gặp cô ấy, Trác Tư Thành sẽ không ở đây trong thời tiết này.
Trái lại Trác Tư Thành không ngại bị dạy dỗ, cậu ấy cũng không quan tâm đến cơ thể của mình, mà hỏi ngược lại: "Tiểu Dĩnh, thời gian này sao chị không chịu gặp tôi, có phải tôi đã nói gì sai không, hoặc là làm sai chuyện gì?"
"Hay là tôi nói trước mặt người nhà của chị là muốn theo đuổi chị mà chưa được chị đồng ý, cho nên chị giận." Trác Tư Thành đứng dưới ô, trong mắt chỉ có Lục Tư Dĩnh.
May vấn đề này ua tới, Lục Tư Dĩnh không có cách nào trả lời.
Cô ấy phải nói gì đây, nói rằng cô ấy đến trường và thấy Trác Tư Thành đang cười cười nói nói với một cô giáo, quan hệ không bình thường? Nhưng mối quan hệ giữa Lục Tư Dĩnh và Trác Tư Thành là gì?
Không có quan hệ øì.
Cô ấy không có tư cách gì để hỏi chuyện này.
Nếu cứ nói ra như vậy, giống như là cô ấy đang ghen.
Lục Tư Dĩnh hơi xấu hổ, cụp mắt xuống để tránh nhìn nhau, nhỏ giọng nói: "Trác Tư Thành, đừng ầm ï nữa, thật ra thì chúng ta không hợp."
Trác Tư Thành nhìn chằm chằm Lục Tư Dĩnh, nước mưa chảy xuống theo tóc, từ cằm lọt vào cổ áo, thời tiết tháng ba vẫn rất lạnh, nhưng giờ phút này Trác Tư Thành lại không có cảm giác gì.
Cậu ấy không tin, không tin mọi thứ giữa hai người trong khoảng thời gian này đều là giả, cậu ấy cũng không tin Lục Tư Dĩnh không có chút tình cảm nào với mình.
Còn có phù hợp hay không, phải ở bên nhau mới biết, bọn họ còn chưa bắt đầu, tại sao đã kết thúc?
Hôm đấy sau khi cậu ấy bày tỏ tình cảm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến thái độ của Lục Tư Dĩnh xảy ra thay đổi lớn như vậy? Trác Tư Thành có linh cảm, chỉ cần biết điều này, cậu ấy sẽ biết hiện tại nên làm gì.
Yết hầu Trác Tư Thành chuyển động, cậu ấy cố gắng bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: "Tiểu Dĩnh, cho dù là phạm nhân, cũng phải trải qua quá trình xét xử để phạm nhân biết mình phạm tội gì, nhưng tôi không biết gì cả... "
Tiếng hạt mưa đập vào ô, âm thanh dày đặc khiến người ta nghe thấy mà khó chịu, Lục Tư Dĩnh không nhịn được cao giọng trả lời: "Được rồi, cậu đừng lãng phí công sức nữa! Thời gian này không bằng cậu giao lưu tốt với đồng nghiệp của cậu đi, hai người cùng một nghề, lại nhiệt tình như vậy, chẳng phải có nhiều đề tài để nói sao? Tốt hơn là lãng phí thời gian với tôi đấy."
Như có sét đánh ngang tai, sân trường, cô giáo, nói chuyện.
Mặc dù cô ấy không nói rõ, nhưng Trác Tư Thành lập tức hiểu ra.
Lục Tư Dĩnh đến trường học tìm cậu ấy?
Mà còn thấy cô giáo Chu tìm cậu ấy bàn chuyện công việc.