Nếu chỉ nhìn vào khuôn mặt và lời nói, sẽ chẳng ai tin một người đàn ông có khuôn mặt lương thiện lại đi nuôi bồ nhí bên ngoài, đã vậy còn có con.
Có thể thấy, đối với bất kỳ ai cũng vậy, đều không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Chỉ là dường như Lục Tư Dĩnh vẫn luôn khá quan tâm đến Trác Tư Thành, xảy ra chuyện này, không biết bao lâu mới có thể thoát ra.
Có điều quân nhân đều có tâm lý vững vàng, chắc hẳn chỉ qua mấy ngày, Lục Tư Dĩnh sẽ tốt lên.
Bạch Vi cũng không biết phải an ủi Lục Tư Dĩnh như thế nào, cô nói: "Bây giờ có thể nhìn thấy bộ mặt thật của anh ấy cũng là chuyện tốt, chị đừng để trong lòng, bỏ qua chuyện này đi, sẽ có người tiếp theo tốt hơn, đang chờ chị ở cách đó không xa đấy."
Lục Tư Dĩnh gật đầu, tinh thần cô ấy cũng không tốt lắm, Bạch Vi thấy vậy bèn nói: "Không còn sớm nữa, em cũng không quấy rầy chị nữa, chị mau nghỉ ngơi đi."
Sau khi Bạch Vi rời đi, trong nhà chỉ còn lại một mình Lục Tư Dĩnh.
Tivi vẫn đang phát phim truyền hình, nhưng Lục Tư Dĩnh dần dần sững sờ.
Rất nhanh đã tới thứ bảy.
Buổi sáng, Bạch Vi nhìn sắc trời bên ngoài không được tốt, mây đen dày đặc, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ về chiều, cô định đi tìm áo mưa.
Lục Tư Đình trực tiếp kéo Bạch Vi đi: "Đừng tìm, anh đưa em đi làm, tối lại đón em."
Thứ bảy cuối tuần, lễ ra có nhiều khách hàng, nhưng vì thời tiết xấu nên người đi đường đều đi lại vội vã, lượng khách cũng không nhiều.
Buổi trưa lúc Thẩm Quyên tới đưa cơm, bà cũng mang theo ô tới.
Bạch Vi nhìn chằm chằm bầu trời đen nghịt, không biết tại sao lại nhớ tới Lục Tư Dĩnh.
Cô chuyển lời giúp Trác Tư Thành, nhưng nếu Lục Tư Dĩnh đã biết bộ mặt thật của cậu ấy, chắc cậu ấy cũng không đến đó chứ?
Giờ phút này, Lục Tư Dĩnh đang ngồi ở nhà.
Từ sáng sớm sau khi thức dậy, cô ấy đã cảm thấy bồn chồn.
Nếu hôm nay ở trong đội thì tốt, nhưng hôm nay cả đội được nghỉ, cô ấy cũng chỉ có thể ở nhà.
Ăn trưa xong, Lục Tư Dĩnh muốn ra ngoài đi dạo, xem thử thời tiết bên ngoài, lại lo rằng trời sẽ mưa nên mở tivi lên.
Tivi đang nói gì, cô ấy không thể nhớ nổi một câu, trái lại cứ một phút lại nhìn đồng hồ hai lần, luôn liếc mắt nhìn thời gian.
Không được, Lục Tư Dĩnh, cậu ấy và cô ấy thực chất không có quan hệ, hai người cùng lắm cũng chỉ coi là bạn bình thường. Bây giờ lại cắt đứt, ngay cả bạn bình thường cũng không phải, vậy còn lo lắng cho cậu ấy làm gì?
Bắt đầu từ bây giờ hãy tập trung xem tỉ vi, không được nghĩ nữa.
Lục Tư Dĩnh lấy lại tinh thần, chăm chú xem tivi, song chỉ hai phút sau, cô ấy lại ngáp một cái.
Bộ phim truyền hình này đúng là khiến người ta buồn ngủ
Đoàng đoàng...
Sau đó một tia chớp xẹt ngang qua, trời mưa to như trút nước, bầu trời thoắt cái tối sầm.
Lục Tư Dĩnh giật mình nhảy cẵng lên, cô ấy nhìn đồng hồ, đã một giờ rồi, Trác Tư Thành, cậu ấy đã ra ngoài rồi sao?
Hôm nay thời tiết xấu và u ám, người bình thường ra ngoài đều mang theo ô, chắc chắn Trác Tư Thành cũng mang theo.
Nhưng mỗi lần Trác Tư Thành hẹn cô ấy, cô ấy không có nhiều thời gian, lần nào Trác Tư Thành cũng ra ngoài trước giờ hẹn, khả năng là con mọt sách này thật sự không nhớ mang ô đâu.
Không, không, cho dù cậu ấy bị ướt vì không mang ô, thì liên quan gì đến cô ấy?
Lục Tư Dĩnh cực kì phiền não, ép mình ngồi xuống, ấn đường nhíu chặt hơn.
Một phút sau, Lục Tư Dĩnh tắt tivi, đứng dậy lên tang thay quần áo, đi tìm 6 với khuôn mặt tối sâm, sau đó ra ngoài.
Cô chỉ đi xem, chỉ xem một chút thôi.
Tên mọt sách đó học đến mức hỏng hết đầu óc, nhỡ đâu cậu ấy ra ngoài nhưng không mang ô, bị ướt mà vẫn nhất quyết đợi cô ấy, có thể sẽ ốm nhập viện, như vậy tội cô ấy sẽ to lắm.