Vì đứa trẻ còn nhỏ nên đương nhiên sẽ nhận được phần lớn sự quan tâm và chăm sóc của mẹ, Lục Tư Đình không muốn lúc này anh và Bạch Vi có con, cũng không muốn ngủ riêng phòng với cô.
Vậy nên cách tốt nhất trước hết là chưa có con.
Hoàng Nguyệt Nha không biết những chuyện đó, cũng không biết tâm lý của con trai mình, vì vậy bà ấy tiếp tục khuyên nhủ: "Tuổi hoàng kim của phụ nữ chỉ có vài năm, nhân lúc bây giờ Vi Vi còn trẻ, hai con có con sớm một chút, sau này sinh xong, cơ thể hồi phục khá nhanh, như vậy sẽ tốt cho con bé."
"Còn nữa, tranh thủ khi mẹ còn trẻ, sau khi Vi Vi sinh con, hai đứa có thể tiếp tục phát triển sự nghiệp của mình, mẹ sẽ giúp hai đứa chăm con. Đợi khi con cái lớn hơn, bọn con có thể nuôi dưỡng sau."
"Con nghĩ mà xem, em bé mới sinh đáng yêu biết bao. Từ lúc chỉ biết bập bẹ đến khi dần dần có thể gọi ba, Tiểu Đình, khi con của hai đứa chào đời, con nhất định sẽ rất thích."
Hoàng Nguyệt Nha nói một lúc lâu, miệng lưỡi khô khốc, Bạch Vi cũng sắp tắm xong, rốt cuộc Lục Tư Đình cũng mở miệng.
"Được rồi, mẹ mau về đi, chuyện có con con sẽ trao đổi với Vi Vi."
Lục Tư Đình đồng ý qua loa, tuy hiện tại miệng đã đồng ý, nhưng có con hay không vẫn là chuyện của hai vợ chồng họ.
Ít nhất hai ba năm tới anh không muốn.
Con trai cuối cùng cũng chịu đồng ý, Hoàng Nguyệt Nha vô cùng vui vẻ, thấy tiếng nước trong phòng tắm dần dần dừng lại, bà ấy mới lặng lẽ rời đi.
Ngay sau đó, Bạch Vi lau tóc đi ra, đến lượt Lục Tư Đình đi tắm.
Sau khi Lục Tư Đình ra ngoài, trời đã vê đêm.
Lúc này không có địa điểm ăn chơi nào, cũng không thể chơi điện thoại di động, vì vậy Bạch Vi ngồi trên giường đọc sách, chờ Lục Tư Đình.
Đã mười giờ tối, Lục Tư Đình đi ra, rút cuốn sách trong tay Bạch Vi tắt đèn đi ngủ.
Trong bóng tối, Lục Tư Đình suy nghĩ một chút, lên tiếng: "Vi Vi, bây giờ em có muốn có con không?"
Trong lúc tắm, Lục Tư Đình bắt đầu suy nghĩ về nó.
Sinh con là chuyện của hai người, anh không phải là người duy nhất quyết định.
Nếu Bạch Vi thích trẻ con, nếu cô muốn có con thì sao?
Mặc dù bây giờ Lục Tư Đình không muốn, nhưng nghĩ đến những gì mẹ nói, anh thấy cũng có đạo lý.
Có điều con là do Bạch Vi sinh, bây giờ có sinh hay không phụ thuộc vào ý của cô.
Bạch Vi chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng nếu Lục Tư Đình đã hỏi, chứng tỏ là anh đã nghĩ đến nó.
Nhớ tới lúc ăn tối, Hoàng Nguyệt Nha dò hỏi chuyện tình cảm của Lục Tư Dĩnh, khi đó bà ấy còn không ngừng nhìn cô.
Lúc đó Bạch Vi không biết tại sao, nhưng bây giờ cô đã hiểu, tối nay Lục Tư Đình hỏi vấn đề này chắc là do mẹ chồng cô muốn có cháu.
Bạch Vi cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng nói: "Em cảm thấy chúng ta vẫn còn trẻ, bây giờ còn quá sớm để có con, tốt hơn nên chờ thêm một thời gian nữa, chúng ta đừng vội."
Cả hai đang trong tuổi trẻ, chính là lúc thích hợp để phát triển sự nghiệp. Bây giờ nếu như có con thì sau này chỉ có thể xoay quanh con cái.
Cửa hàng nhỏ của cô mới khai trương năm nay, nhất định phải tập trung vào cửa hàng, bây giờ nếu như có con, cô căn bản không thể nuôi được con.
Không bằng tận dụng mấy năm này kiếm thật nhiều tiền, mở mấy chi nhánh, tranh thủ hiện tại giá nhà thấp, mua thêm vài căn nhà trong tay, sau này không cần khổ cực, có thể nằm yên kiếm tiền.
Nghĩ đến kế hoạch của mình, Bạch Vi nhất thời trở nên kiên định hơn, nói: "Chồng a em cảm thấy chúng ta tạm thời đừng có con vội, chúng ta còn trẻ, sao lại muốn có con sớm thế?"
"Anh nhìn xem, bây giờ giá nhà thấp như vậy, chúng ta cần tranh thủ hai năm này để kiếm thêm tiền, mua mấy căn nhà tích lũy, như vậy sau này giá nhà sẽ tăng lên, em sẽ trở thành Bao Tô Bà, chính là người dựa vào việc thu tiền thuê nhà để kiếm tiền ấy”