Bạch Vi và Lục Tư Đình mặc áo khoác, đi dạo quanh vườn hoa. Hôm nay trời đã khuya nên hai người định ở lại nhà họ Lục nghỉ ngơi.
Bạch Vi không ở đây nhiều nên cũng không có quần áo để thay, nhưng may mà Lục Tư Dĩnh có.
Cô ấy tìm một bộ đồ ngủ trông vẫn còn mới đưa cho Bạch Vi và nói: "Đây là đồ trước đây người khác tặng chị, chị chỉ mặc thử một lần nhưng mà không thích màu này lắm, cho nên chị giặt sạch rồi cất trong tủ không mặc nữa, em xem có mặc được không?”
Bộ đồ ngủ màu hồng được làm từ chất vải mềm mại, Bạch Vi sờ vào nó, so sánh với người cô: "Mặc được, tay áo và ống quần hơi dài, em xắn lên là được."
Trong tủ của Lục Tư Dĩnh không có bộ quần áo màu hồng nào, nhưng vì là quà bạn tặng nên cô ấy cũng không thể từ chối. Sau khi nhận được, cô ấy treo nó trong tủ quần áo, chưa từng lấy ra mặc lại.
Bạch Vi cũng không lựa chọn, cô cầm quần áo và đồ vệ sinh do Lục Tư Dĩnh chuẩn bị rồi vào phòng tắm.
Đã lâu không về nhà, Lục Tư Đình dọn dẹp đồ đạc trong phòng.
"Con trai, con có bận không?" Hoàng Nguyệt Nha lặng lẽ đi vào, kéo Lục Tư Đình ngồi xuống, nói: "Đừng vội, mẹ muốn hỏi con một chuyện."
"Vâng, mẹ cứ nói đi."
"Con và Vị Vi, hai đứa định khi nào thì có con?"
Lục Tư Đình sửng sốt một chút, không ngờ mẹ anh tới đây là để hỏi chuyện này.
Con? Đúng là anh chưa từng nghĩ đến.
Lục Tư Đình hơi bối rối, không biết phải nói với mẹ thế nào.
Khi Hoàng Nguyệt Nha nhắc đến chuyện con cái, phản ứng đầu tiên của Lục Tư Đình không phải là khi nào định có, mà là có chút gì đó chán ghét, nếu có thể thì không có con là tốt nhất.
Rõ ràng là cuộc sống của hai người, anh và Bạch Vi đã tạo thành một gia đình nhỏ, đến nay chưa đầy một năm, hai người thật lòng muốn ở cùng nhau cũng chưa được được bao lâu.
Anh còn chưa có được cuộc sống tốt đẹp của hai người họ, tại sao lúc này lại muốn có một đứa trẻ quấy rầy cuộc sống của họ chứ?
Hơn nữa cho dù muốn có con, đó cũng là chuyện sau này, mặc dù họ đã kết hôn được hơn nửa năm nhưng họ mới thật sự phát sinh quan hệ chưa được bao lâu.
Vừa nghĩ tới trong nhà có một đứa trẻ con, phải lởn vởn quanh con, phần lớn tinh thần và thể lực của Bạch Vi phải dồn vào đó là anh lại thấy chán nản.
Anh không muốn đứa bé tới quấy rầy cuộc sống của họ.
Tình trạng bây giờ của họ, Lục Tư Đình rất hài lòng.
Biểu hiện của Lục Tư Đình quá rõ ràng, hơn nữa là một người mẹ, làm sao Hoàng Nguyệt Nha lại không biết suy nghĩ của con trai mình. Bà ấy vừa nhìn đã biết anh đang nghĩ gì.
Chưa muốn có con đúng không?
Kết hôn bao lâu rồi, sao không mau chóng có thêm một thành viên, vừa hay bà ấy lại có thể giúp đỡ.
Hoàng Nguyệt Nha nhìn con trai im lặng, cuối cùng không nhịn được nói: "Con trai, con nhìn con của chú Trần xem, mới kết hôn vào tháng ba năm ngoái mà tháng ba năm nay con đã đầy tháng rồi. Một nhà ba người rất hạnh phúc, nhìn con không giống như muốn có con?"
"Mẹ, mẹ mới chỉ nhìn thấy bề ngoài thôi."
Lục Tư Đình hơi ghét bỏ, anh không biết mẹ mình thấy hạnh phúc ở chỗ nào.
Con trai của chú Trần tên là Trân Niệm Thần, cũng trạc tuổi anh, lại còn đảm nhiệm chức vụ dưới anh nên quan hệ hai nhà khá tốt.
Nhưng kể từ khi có con, Trần Niệm Thần ngày nào cũng bận đến mức một ngày phải chạy vê nhà ba lần. Hơn nữa đến mùa hè, anh ấy cũng sẽ không huấn luyện dã ngoại cùng họ nữa, sau đó ăn ở bên ngoài.
Anh ấy còn kể khổ rằng sau khi có con, vợ anh ấy đã ngủ riêng suốt năm tháng trời.
Một là ban ngày anh ấy làm việc trong quân đội, hai là anh ấy sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của đứa trẻ nên đã tách ra năm tháng không ngủ cùng phòng.