Mặc dù bây giờ Bạch Vi rất muốn bắt đầu vẽ bản thảo thiết kế, nhưng vẫn xuống ăn cơm trước.
Cô là một người không biết che giấu, lúc ăn cơm, Lục Tư Đình hỏi một chút, cô cũng nói hết ra.
"Sao hôm nay em lại về sớm vậy, anh nhìn thấy em chuyển tới chuyển lui rất nhiều đồ, hôm nay còn chuẩn bị làm đồ trang sức sao?"
Lục Tư Đình hỏi đến, lại gắp cho Bạch Vi mấy miếng thịt kho tàu.
Bạch Vi hưng phấn trả lời: "Hôm nay trong cửa hàng có một khách hàng lớn, cô ấy bảo em làm riêng cho cô ấy một bộ trang sức, đặc biệt phối với bộ trang phục cô ấy mặc đi vũ hội, nếu hoàn thành được đơn hàng này thì lợi ích sẽ bằng 10 ngày mở cửa hàng!"
10 ngày, đó không phải là một trăm tệ sao?
Lục Tư Đình cười cười, nói: "Là vàng thì sẽ luôn phát sáng, trang sức của em làm vừa đẹp vừa tỉ mỉ, cho dù là học sinh hay người đi làm đều mua được, nếu có người thích thì đặt trang sức làm riêng cũng được, cũng không có gì, nói không chừng sau này sẽ có rất nhiều người đến tìm em đặt làm đồ trang sức riêng."
Đúng vậy, chuyện này cũng không phải là không có khả năng. Tần Tuyết Minh là người của xã hội thượng lưu, cũng không phải người bình thường có thể đi vũ hội, nếu như những người phụ nữ giàu có coi trọng đồ trang sức mà Bạch Vi làm cho Tần Tuyết Minh thì cô còn lo rằng sau này sẽ không ai đặt đồ làm riêng sao?
Phần lớn những người phụ nữ giàu đều có tâm lý giống nhau, thích ly kỳ, độc nhất vô nhị, nếu không thì cũng sẽ không chọn đồ làm riêng.
Chỉ cần lần này làm cho Tần Tuyết Minh một bộ trang sức thật đẹp thì sau này sẽ không lo không có khách hàng.
Ánh mắt của Bạch Vi lập tức phát sáng, hận không thể ném đũa đi lên vẽ bản thảo thiết kế ngay lập tức.
Lúc trước cô mở cửa hàng trang sức, lại thích tự mình làm, còn có thẩm mỹ của mấy chục năm sau, cô cũng không tin là mình không giữ được một Tần Tuyết Minh.
Lục Tư Đình giống như biết Bạch Vi đang suy nghĩ gì, múc cho cô một bát canh gà rồi để sang một bên, nói: "Được rồi, nhanh ăn cơm đi, ăn cơm xong thì đi làm việc của em."
Bạch Vi không thể làm gì khác hơn là đè cảm giác của mình xuống, vội vàng bắt đầu ăn cơm.
Bình thường tốc độ ăn cơm của Bạch Vi không khác Lục Tư Đình bao nhiêu, cộng thêm việc Lục Tư Đình cũng chăm sóc cho Bạch Vi, cho nên trên cơ bản là hai người ăn cùng xong.
Hôm nay có lẽ là tâm lý của Bạch Vi tương đối vội vàng cho nên ăn rất nhanh, Lục Tư Đình không ngừng gắp thức ăn cho cô, cũng ăn nhanh vô cùng.
Sau khi uống hết bát canh gà ở nhiệt độ thích hợp, Bạch Vi đứng dậy: "Cảm ơn ông xã! Chờ đến khi em hoàn thành đơn hàng này thì sẽ mời anh ăn tiệc!"
Cô vừa mới nói cái gì?
Gọi anh là ông xã sao?
Lục Tư Đình khẽ giật mình, mắt trần cũng có thể nhìn thấy mặt của anh đang đỏ lên, trong khi Bạch Vi đã phủi mông một cái rồi dời đi thì anh còn đang sững sờ nhìn về phía cầu thang.
Bạch Vi cũng không quan tâm nhiều như vậy, sau khi quay về phòng thì cô bắt đầu vẽ bản thảo thiết kế.
Bộ váy màu đỏ kia của Tần Tuyết Minh kết hợp với chiếc áo khoác lông xù màu trắng thì có thể mang kẹp tóc, dây chuyền, trâm ngực, cùng vòng tay, phải thiết kế tất cả thật cẩn thận thì mới được.
Bạch Vi bắt đầu vẽ bản thảo thiết kế.
Bóng đêm dần dần kéo đến, gió lạnh gào thét ở bên ngoài, Lục Tư Đình đi vào đóng cửa sổ, nhưng mà Bạch Vi quá mức nhập tâm cho nên không biết øì cả.
Lục Tư Đình lại đi hâm nóng một ly sữa bò sau đó đặt ở trên mặt bàn của Bạch Vi, sau khi tắm xong, thấy Bạch Vi còn đang cúi đầu bận rộn thì anh nhìn đồng hồ một chút.
Hai người ăn cơm tương đối sớm, bây giờ cũng mới 9h, Lục Tư Đình nghĩ nghĩ, sau nửa tiếng nữa mà Bạch Vi còn chưa ngủ thì anh sẽ lên tiếng nữa nhắc nhở.