[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 107




Bạch Vi cảm thấy lạnh, chủ động tiến tới ôm Lục Tư Đình, cũng coi như bình thường. nhiệt độ cơ thể phổ biến của phụ nữ hơi thấp, Bạch Vi ôm Lục Tư Đình ngủ thì cảm thấy rất thoải mái, ngay cả chăn mền cũng không muốn đắp.

Da thịt kề nhau, tim Bạch Vi đập nhanh hơn một chút, trong lòng của cô có chút chờ mong.

Một phút đồng hồ trôi qua.

Hai phút đồng hồ trôi qua.

Năm phút đồng hồ trôi qua.

Con nai nhỏ trong đầu của Bạch Vi cũng ngừng lại mà còn không thấy Lục Tư Đình có động tác gì.

Rõ ràng là bầu không khí buổi tối của hai người rất mập mờ, tại sao vừa đến thời khắc mấu chốt thì lại giống như xe tuột xích vậy?

Bạch Vi xoắn xuýt trong lòng, trong lòng Lục Tư Đình cũng không chịu nổi.

Vốn là anh đã nóng, thật vất vả mới tắm xong chút nước lạnh, bây giờ Bạch Vi lại ôm anh ngủ.

Da thịt hai người kê nhau, bây giờ quanh mũi của anh đều là mùi hương cơ thể của Bạch Vi, mùi hương như có như không này khiến cho cơ thể của anh ngày càng khô nóng.

Anh đã rất cố gắng ngủ, nhưng làm thế nào cũng không thể chìm vào giấc ngủ.

Cuối cùng, Lục Tư Đình không thể kiên trì được nữa, anh nghĩ xem nên làm những gì.

Cúi đầu xem xét, Bạch Vi đã ngủ.

Người phụ nữ có gương mặt nhỏ trắng nõn đang chôn ở đầu vai của anh, hơi thở nhẹ nhàng, ngủ rất ngon.

Nếu bây giờ làm gì thì sợ rằng sẽ quấy ray đến giấc ngủ của Bạch Vi.

Lục Tư Đình không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống, vừa ngọt ngào vừa thống khổ suy nghĩ, xem ra hôm nay lại là một đêm không ngủ.

Lúc trước Bạch Vi chỉ ôm Lục Tư Đình, về sau đợi rất lâu cũng không thấy anh có động tĩnh, mà nhiệt độ trên người vừa đủ, không lạnh cũng không nóng, cho nên Bạch Vi hơi buồn ngủ.

Trong thời gian dài như vậy mà Lục Tư Đình cũng không có động tĩnh, chẳng lẽ là có bí mật gì?

Rõ ràng là cô cảm nhận được Lục Tư Đình nhìn chằm chằm mình cực kỳ lâu, dựa theo phát triển bình thường, hẳn là bọn họ nên tiến thêm một bước mới đúng.

Nhưng mà hết lần này tới lần khác lâu như vậy mà Lục Tư Đình cũng không có động tĩnh. Chỉ có một khả năng... Lục Tư Đình không phải là không được chứ?

Bạch Vi căng thẳng trong lòng.

Bọn họ kết hôn cũng đã nửa năm, ngày nào cũng ngủ chung một giường, vào lúc trời lạnh khi không mặc áo ngủ mà không có động tĩnh thì còn còn nghe được, nhưng mà hôm nay cô đã mặc áo ngủ gợi cảm!

Hơn nữa không chỉ mặc áo ngủ như thế một lần, mà lần nào Lục Tư Đình cũng không có động tĩnh.

Dù Bạch Vi cố ý làm chút động tác gì thì Lục Tư Đình vẫn phản ứng bình thường.

Không phải điều này đã chứng minh là cơ thể của anh không được sao?

Bạch Vi im lặng thở dài.

Không nghĩ tới nhìn qua Lục Tư Đình rất cường tráng, nhưng một số chỗ lại không được.

Nhưng mà điều này cũng không thể trách anh, có thể là do việc huấn luyện đã làm hỏng cơ thể của anh.

Không bằng, ngày mai tìm biện pháp, để bồi bổ cơ thể cho anh một chút, có lẽ còn có thể bù lại?

Nhưng mà bồi bổ cơ thể bằng cái gì?

Uống thuốc, hay là muốn làm chút gì đó?

Bạch Vi suy nghĩ, rất nhanh đã bị cơn buồn ngủ đột kích, một giấc đến hừng đông. Sáng ngày hôm sau, khi trời vừa sáng thì Lục Tư Đình đã tỉnh.

Cũng có thể nói là do đêm qua anh không thể ngủ được.

Bạch Vi ngủ không ngoan ngoãn, lúc nào cũng nhích tới nhích lui, quá mệt nhọc.

Vào lúc nóng thì cô sẽ động đậy, muốn đá chăn mền, lúc thấy lạnh thì sẽ chui vào chỗ có nguồn nhiệt, không ngừng chui vào trong ngực của Lục Tư Đình.

Lục Tư Đình lại không thể từ chối, còn sợ nếu mình cử động hơi mạnh thì sẽ làm Bạch Vi tỉnh lại, mấu chốt là, anh cũng không nỡ lòng để Bạch Vi ngủ một mình.

Thế là, cuối cùng người khổ vẫn là mình.