Cô thật sự rất sợ hãi, không bao giờ muốn quay lại nơi bẩn thỉu ác độc đó nữa.
Lâm Nghiên Thu cảm nhận được nên vỗ tay trấn an Ngụy Hồng, sau đó nghiêm mặt nói: "Bà dì này, bà muốn nói lý tôi không cản, chỉ là có một điểm, bộ đội không phải là nơi các người muốn đến là đến, lát nữa lính gác sẽ dẫn hai người ra ngoài, bà muốn nói gì thì đi ra ngoài nói đi."
Nói đến đây, tâm mắt cô di chuyển nhìn sang Lý Đại Dũng, sau đó quay lại nói với Ngụy Hồng: "Hồng Hồng, sau này em tìm chồng thì phải chú ý, không phải lớn là dùng được, mà phải có kỹ năng mới dùng được."
Cái gì lớn? Cái gì kỹ năng?
Ngụy Hồng lẩm bẩm trong miệng hai lần, cô đã từng đi học vài năm, trong nháy mắt liền hiểu ra, sắc mặt đỏ bừng.
Người chị dâu này của cô, sao cái gì chị ấy cũng dám nói a.
Một người lính chạy tới càng sững sờ đứng tại chỗ, giống như có thần giao cách cảm, không hẹn mà cùng đồng loạt cúi đầu nhìn người anh em của mình.
Cách bộ đội hai trăm dặm nơi hoang sơn dã lĩnh, lúc này chính là lúc cát bụi màu vàng bay tung tóe, là lúc kiểm tra thể lực hừng hực khí thế.
Trình Gia Thuật đứng trên đài cao tạm thời dựng lên, anh cầm kính viễn vọng, nhàn nhã nhìn đám binh đản đang lăn lộn ở bên dưới, bên cạnh anh là Ngưu chính ủy, anh ta chắp tay sau lưng, vẻ mặt vui mừng nói: "Bình thường nhìn mấy thằng nhóc này không ra sao, nhưng vừa thả ra, thật đúng là cho hai ta thể diện."
Mặc dù cả ngày đám binh đản này bị huấn luyện, động một chút đã bị giễu cợt giống như đàn bà, nhưng bọn họ cũng đều là những người xuất sắc trong các binh doanh, lần sát hạch này tham gia cùng các doanh khác, bọn họ dám thả lỏng sao? Dám lười biếng sao?
Đương nhiên là không thể, nếu như không thể sánh bằng với các doanh trại khác, làm sao bọn họ có thể tự xưng người của đại đội A nữa, càng không có mặt mũi nhìn đại đội trưởng của mình.
Cho nên không ai muốn chịu thua, bọn họ phải liều mạng, nhất định phải chứng minh được bọn họ là chiến binh mạnh nhất!
Ngưu chính ủy giống như người mẹ già nhìn may người con trai của mình, anh không ngừng cảm khái nói: "Thật không hổ là binh lính do cậu mang ra."
Khó có được Trình Gia Thuật nở nụ cười, anh lạnh nhạt nói: "Được rồi, miễn cưỡng cũng có thể nói như vậy."
Nghe lời này, mấy người cán bộ cấp trung đoàn của doanh trại khác cùng đứng trên bục quan sát tức giận không thôi.
Thật là con mẹ nó giả vờ khiêm tốn!
Suốt mười ngày khảo hạch dã ngoại, trèo đồi lội suối, lăn lộn trong bùn đất, người nào người nấy giống như bị lột một lớp da, nhưng cũng không ngăn cản nổi sự kích động của bọn họ a.
Có thể không kích động sao, quý này khảo hạch toàn bộ sư bộ bọn họ đạt vị trí thứ nhất, bọn họ đã không làm cho đại đội trưởng mất mặt!
Buổi tối hôm đó sau khi kết thúc, mấy tên lính gan lớn giật dây Ngưu chính ủy, lôi kéo Ngưu chính ủy uống rượu, nhưng không may, đã bị Trình Gia Thuật tình cờ nghe được.
"Muốn uống rượu à?"
"Báo cáo đại đội trưởng, ừm, chúng tôi...." Mấy tên binh đản ấp úng, bọn họ thật sự rất sợ đại đội trưởng.
"Nói, muốn hay không muốn!"
"Muốn!"
Vốn tưởng bọn họ trả lời như vậy sẽ bị đại đội trưởng răn dạy một trận, nào ngờ đại đội trưởng lại nở nụ cười, còn hào phóng nói với Ngưu chính ủy: "Tìm thêm người khiêng mấy rương rượu trắng đến, muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu."
Lần này có thể làm cho đám binh đản tử vui đến hỏng rồi, căn bản không cần Ngưu chính ủy sắp xếp, bọn họ đã nhanh như chớp nhảy lên xe tải đi huyện thành ở phụ cận mua rượu, còn âm thâm xoa tay thương lượng, đêm nay bọn họ muốn chuốc say đại đội trưởng!
Nhưng kết quả thì sao, chờ bọn họ đem rượu về khu cắm trại, đại đội trưởng bọn họ đã sớm không còn bóng dáng!
Hỏi ra mới biết đại đội trưởng đã lái xe suốt đêm quay về bộ đội.