Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

Chương 161




Vừa vào nhà liền nhìn thấy trong phòng khách có một nam một nữ, nữ là một bà lão nông thôn, khuôn mặt đen gầy như một khối vỏ cây khô, trên đầu đeo khăn trắng, bà ta xắn tay áo đang tham lam nhìn vật dụng trong nhà.

Còn người đàn ông trẻ tuổi kia mặc một bộ áo khoác đen vá vụn, cạnh chân đặt một cái túi dệt, hắn thấy Lâm Nghiên Thu vào nhà liền sửng sốt, hai mắt nhìn chằm chằm không rời.

Người đàn ông đó là chồng dưới quê của Ngụy Hồng, hắn tên là Lý Đại Dũng, vốn tưởng rằng vợ hắn ở trong quân đội được nuôi dưỡng đã đủ xinh đẹp, ai mà biết người phụ nữ trước mặt này càng đẹp hơn, làn da vô cùng trắng nõn mịn màng, cô mặc cái váy dài màu nâu nhạt mà hắn chưa từng thấy qua, dưới chân là đôi giày da màu đen mũi nhọn, nhìn giống như một minh tinh bước ra từ trong phim.

Lý Đại Dũng nhìn Lâm Nghiên Thu một hồi lâu,"ùng ục" một tiếng, nuốt nước miếng.

"Chị dâu, chị về rồi." Ngụy Hồng giống như tìm thấy cứu tinh, thoáng cái chạy tới bên cạnh Lâm Nghiên Thu, sợ hãi nắm chặt cánh tay cô.

Tốt xấu gì Lâm Nghiên Thu cũng từng ở bên cạnh Trình đại đội trưởng một thời gian dài, việc học dáng vẻ kiêu ngạo không coi ai ra gì của anh cũng giống tám chín phần mười, cô lãnh đạm ừ một tiếng, làm như không thấy hai người trong phòng khách, trực tiếp nói với Ngụy Hồng: "Mấy người lính canh gác có chuyện gì, sao lại để cho chó mèo chạy loạn vào nhà người khác, Đại Bảo đâu rồi, em kêu Đại Bảo đi gọi bọn họ đến đây đem mấy người này đi mau."

Nhị Bảo đứng bên cạnh lên tiếng nói: "Mẹ, con đi chol”

Nơi này có rất nhiều trẻ con, sáng nay Đại Bảo đã dẫn Tam Bảo Tiểu Bảo chạy mất bóng, Nhị Bảo không muối chơi với tụi con trai nên tìm hai chị gái nhà Lưu Tố Mai chơi.

Cho tới khi nghe thấy tiếng nói chuyện của người đàn ông trong nhà mình, cô bé liền vội vàng chạy về.

Nhị Bảo nhanh như chớp chạy tới cửa canh gác, lính gác có quen biết cô bé, mọi người trong đại viện đều rất thích con gái nhỏ nhà Trình liên trưởng, cô bé suốt ngày mặc váy nhỏ mang tất trắng, tóc buộc hai bím sừng dê, khuôn mặt đầy đặn trắng nõn, trên người không thấy vết bẩn nào, giống như vợ của Trình liên trưởng, vừa có khí chất vừa xinh đẹp.

Lính gác canh thấy Nhị Bảo, trái tim cũng muốn tan chảy, cho dù tư thế vẫn đứng thẳng như trước, nhưng trong mắt lại mang theo nụ cười, hỏi cô bé có chuyện gì.

"Chú ơi, nhà con có người xấu." Nhị Bảo ngẩng đầu lên nói.

Thật ra cô bé cũng không biết có chuyện gì, nhưng cô bé có thể cảm nhận được hai người kia không phải người tốt, người đàn ông đó còn động tay động chân với cô họ, cô họ còn bật khóc.

Lính gác gọi mấy binh lính cùng nhau đi qua nhà đại đội trưởng Trình, bên kia cũng đang náo loạn.

"Chúng tôi từ xa tới đây tìm Hồng Hồng, cô dựa vào cái gì đuổi chúng tôi đi, chúng tôi không đi, đừng tưởng rằng đây là bộ đội thì chúng tôi sẽ sợ.

Bộ đội cũng là nơi có lý lẽ, chúng tôi đến đưa Hồng Hồng đi thì có gì sai?"

Bà lão đeo khăn trắng này là mẹ của Lý Đại Dũng, bà ta không thèm để ý dáng vẻ Lâm Nghiên Thu cáo mượn oai hùm này, nghe Lâm Nghiên Thu kêu lính gác đến, bà ta cũng không sợ hãi, vẫn bình tĩnh ngồi đó nhìn chằm chằm đồ đạc trong tay Lâm Nghiên Thu.

Trách không được con tiện nhân Hồng Hồng không chịu trở về, ở bộ đội sinh sống tốt quá mà, phòng ngủ rộng rãi, ăn uống không cần lo toan, còn có quần áo mới để mặc.

"Cô muốn chúng tôi đi, trừ phi Hồng Hồng cũng đi cùng chúng tôi, nếu không náo loạn đến chỗ thủ trưởng, tôi cũng phải đòi một lời giải thích."

Trước kia Ngụy Hồng rất sợ người mẹ chồng này, bây giờ vẫn vậy, vừa nghe bà ta nói vậy liền sợ hãi co rúm lại, bàn tay nắm lấy Lâm Nghiên Thu run rẩy không thôi.