"Nói đi, có phải em vẫn muốn quay về tìm cái tên Cẩu Tử kia đúng không?"
Hả?
Lần này tới lượt Lâm Nghiên Thu gấp gáp, cô vội vàng giải thích: "Không phải mà, mặc dù lúc đầu em không phân biệt được anh với Cẩu Tử, đúng là em có xem anh như thế thân của anh ấy, nhưng sau khi ở chung với nhau, em cảm thấy hai người không giống nhau.
Càng ngày em càng thích anh nên mới muốn ở cùng với anh, em không sinh con cho anh vì em thật sự rất sợ đau, em sợ bản thân trở nên già nua xấu xí chứ không phải em không muốn sinh con cho anh, em thề đấy."
Lâm Nghiên Thu chui vào trong ngực Trình Gia Thuật, nũng niu dụi đầu vào ngực anh, tựa hồ cảm nhận được nỗi đau của anh nên cẩn thận nói: "Hơn nữa, anh còn có mấy đứa nhóc Đại Bảo mà, bốn đứa lận đó, quá nhiều rồi."
"Không nhiều lắm, nhà Ngưu chính ủy có sáu người, nhà chỉ đạo viên có tám người, ngay cả nhà lão Phùng đối diện cũng có năm người." Nhà anh có nhiều hơn mấy đứa nữa thì cũng có sao đâu, dù sao cũng không phải không nuôi được.
Lâm Nghiên Thu nghe xong toát cả mồ hôi lạnh, cô biết mọi người ở niên đại vẫn còn có ý nghĩ nhiều con là nhiều phúc, lúc còn ở Nam Hoài, nghe nói có người sinh cả mười hai đứa, mẹ chồng con dâu thay phiên nhau sinh con, cùng nhau Ở cữ.
Nhưng cô cảm thấy rất sợ hãi, điều kiện y tế ở đây còn kém, lỡ đâu khi cô đang sinh con không may chết luôn thì làm sao đây.
Trong lòng nghĩ thế nào, bên ngoài liền nói thế ấy, còn thêm mắm thêm muối vào nói: "Nếu em thật sự chết đi, nói không chừng có thể quay về thế giới kia, vậy anh với bọn nhỏ liền thảm rồi, người không có vợ người không có mẹ.”
"Em nói bậy gì đó!" Trình Gia Thuật nghe cô nói xong càng thêm sợ hãi, người phụ nữ này chẳng lẽ không biết anh đang sợ cái gì à? Cô đúng là có bản lĩnh làm tức chết người mà, tức giận tới mức tim gan phổi của anh đều đau.
Lâm Nghiên Thu cười hì hì không sợ, ôm vòng eo cường tráng của anh, đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên thắt lưng, kết quả còn chưa vẽ được mấy vòng, sắc mặt của Trình Gia Thuật đã thay đổi, lúc đen lúc đỏ, anh cắn chặt răng trừng mắt cảnh cáo cô: "Nếu không muốn mang thai thì ngoan ngoãn ngồi yên cho anh."
Lâm Nghiên Thu: "..." Ôi thật là, vừa rồi cô thật sự chỉ muốn hòa hoãn không khí thôi.
Cô không trêu chọc anh là được chứ gì, Lâm Nghiên Thu thành thật nằm sấp trong ngực Trình Gia Thuật, mặt dán vào lồng ngực anh, ngoan ngoãn như một con mèo con.
Im lặng nằm một chút, chợt nghe thấy tiếng Trình Gia Thuật ho một cái, giọng nói tò mo df vào tai cô hỏi: "Cái vừa rồi, em làm lại cho anh xem một chút, khi nảy anh không thấy rõ."
Anh tưởng cô làm ảo thuật à? Còn làm lại một lần...
Không thể trách Trình Gia Thuật tò mò, người đã quen với đủ loại cảnh tượng hoành tráng như anh đã coi như là bình tĩnh rồi.
Nếu đổi thành người khác, không biết họ sẽ ngạc nhiên như thế nào đâu.
Thật ra bây giờ tâm tình Trình Gia Thuật rất tốt, anh biết bí mật của cô, anh là người thứ ba cô chịu chủ động nói ra, điều nó chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ cô tin tưởng anh, suy nghĩ sâu xa hơn chính là muốn nói cho anh biết, cô nguyện ý phó thác cả đời mình cho anh, dù sao Cẩu Tử trước kia của cô cũng không biết chuyện này.
Một người đàn ông trưởng thành và ổn trọng vậy mà gặp phải chuyện này cứ như một đứa trẻ con sau khi giành chiến thắng trong trò chơi.
Cảm giác, có thể so sánh với đánh thắng trận.
Lúc trước còn nghỉ ky nên không được tự nhiên, giờ khắc này, sau khi đã thẳng thắn nói chuyện với nhau thì mọi vấn đề đều tan thành mây khói.
Trình Gia Thuật ôm cô vợ vừa gầy vừa mềm mại của mình vào trong ngực, giờ đây chỉ còn lại sự thỏa mãn và an tâm.