Lâm Nghiên Thu nhìn cái bình nhỏ màu xanh lá cây trên bàn rồi khiếp sợ nhìn Trình Gia Thuật, nếu anh không nhắc tới, có lẽ cô cũng không phát hiện ra mình bị thiếu cái gì...Hơn nữa cô đã rất cẩn thận, cái bình nào cô cũng cạo chữ sạch sẽ, hình như sáng nay Trình Gia Thuật có cầm cái bình lên ngửi thử một chút, chẳng lẽ lúc đó anh ấy đã hoài nghi? Anh ay có phải là chó không?
Trình Gia Thuật thấy cái miệng nhỏ nhắn của cô khế mở ra, khuôn mặt ngơ ngác như lạc vào sương mù, không có dáng vẻ phòng bị nào, thật sự không giống như cố ý muốn gạt anh việc gì.
Hàn ý trên người tản đi một chút, Trình Gia Thuật dùng tay nắm lấy khuôn mặt trắng nõn mịn màng của cô, nói: "Suy nghĩ cho kĩ rồi nói sau."
"Nói cái gì chứ." Bàn tay anh to nên bóp mặt cô có hơi đau, Lâm Nghiên Thu không cho anh bóp nữa, cố gắng chống cự phản bác: "Nó là kem bảo vệ da mặt em hay dùng mà, chỉ có anh thấy lạ thôi."
"Chỉ có anh thấy nó lạ?" Trình Gia Thuật tức giận nghiến răng, anh muốn cạy mở đầu óc của cô ra xem, bản thân cô là một người ngốc mà còn tưởng rằng tất cả mọi người cũng ngu ngốc như vậy sao: "Dư Tĩnh Tĩnh nói đây là đồ vật niên đại của các em, cô ta còn nói em không có không gian thì chính là có hệ thống, em cảm thấy cô ta có nói thật không?"
Lâm Nghiên Thu: "Khụ khụ khu..."
Cô bất thình lình bị sặc, ho đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, Lâm Nghiên Thu u oán trừng mắt nhìn anh, còn không chịu de cho người ta một chút riêng tư nữa...
"Bây giờ Dư Tĩnh Tĩnh đang ở đâu?" Nếu như không phải anh nhắc tới thì cô cũng sắp quên luôn mất cô ta, nhưng hình như cũng lâu lắm rồi không thấy người phụ nữ đáng ghét đó đến tìm cô nữa?
"Em đừng có đánh trống lãng, mau thành thật giải thích cho anh." Trình Gia Thuật trừng mắt nhìn cô, giọng điệu giống như đang thẩm vấn tội phạm.
Lâm Nghiên Thu vụng trộm liếc anh một cái, hung dữ gì a, cô cũng muốn biết lí do tại sao khi mình sinh ra đã mang theo không gian chứ bộ, nói sao nhỉ, dù sao thế giới rộng lớn không thiếu cái lạ, muốn cô giải thích cô cũng không biết nói thế nào, cho nên dứt khoát duỗi tay ra, cố ý đặt ở trước mắt Trình Gia Thuật: “Anh tự mình nhìn đi."
Còn chưa nói xong, trong lòng bàn tay cô cầm lấy cái bình, tập trung ý niệm một chút thì món đồ kia đã biến mất.
Trình Gia Thuật: "..."
"Em thừa nhận mình có một không gian, nhưng vừa sinh ra đã có, em cũng không biết lý do nữa, bí mật này ngoại trừ ba mẹ em, cho tới bây giờ em chưa từng nói cho bất luận người nào, em sợ người khác coi em là quái vật, thậm chí nổi lên ý đồ xấu cho nên vẫn không nói, không phải em cố ý gạt anh đâu." Khi nói những lời này, trong mắt Lâm Nghiên Thu lộ ra chân thành tha thiết, người khác cô không dám nói, nhưng cô thật sự tin tưởng người đàn ông trước mắt này, tin tưởng anh tuyệt đối sẽ không hại mình, anh là quân nhân, nhân phẩm đạo đức có thể chịu được khảo nghiệm.
Trình Gia Thuật nhìn chằm chằm Lâm Nghiên Thu, đem phản ứng của cô nhìn vào trong mắt: "Vậy chuyện em không muốn sinh con cho anh, có phải em còn ôm tâm lý may mắn, nghĩ đến một ngày nào đó có thể quay về thế giới ban đầu của mình?"
Giống như vừa rồi cô khiến cho món đồ kia bỗng nhiên biến mất? Vừa nghĩ đến khả năng này, Trình Gia Thuật lập tức tức giận khàn cả giọng.
Tuy rằng mẹ Đại Bảo nói cô ấy sợ đau nên không muốn sinh con, ngoài miệng anh không nói nhưng bên trong rất mất mát.
Làm gì có người đàn ông nào không muốn người phụ nữ mình yêu sinh con nối dõi cho mình, cho dù có là rễ cây thì anh cũng thích.
Nhưng anh có lòng kiêu hãnh của mình, nếu cô không muốn, anh cũng không thể làm chuyện ép buộc cô, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy rất bất an, anh sợ một ngày nào đó cô đột nhiên biến mất, giống như cảnh tượng huyền ảo, chỉ để lại cho anh một giấc mơ, một người đàn ông lớn như vậy mà lúc này nghẹn ngào đỏ hốc mắt.