Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực

Chương 90




Đã gần hai giờ sáng, hai người nắm tay nhau đi không xa, thì nhìn thấy một nhà khách.

“Cậu thấy nơi này thế nào?” Hứa Cẩm Vi quay đầu nhìn Thẩm Lâm Xuyên bên cạnh.

"Tốt……"

"Đã muộn thế này rồi, cậu có mệt không?"

"Không mệt……"

Thẩm Lâm Xuyên lúc này người hạnh phúc như sắp bay lên thiên đường, bộ dạng tựa như đang trên mây, Hứa Cẩm Vi có nói thế nào, điều chỉ biết nói "Được".

Hứa Cẩm Vi thấy vậy cười lắc đầu, trực tiếp kéo người đi vào, hai người tay không hề buông ra.

"Đồng chí, còn phòng trống không?" Hứa Cẩm Vi hỏi người phục vụ ở quầy lễ tân.

"Xin lỗi, hôm nay chúng tôi đã đầy rồi."

"Được rồi cảm ơn."

Hai người không còn cách nào khác, đành tiếp tục tìm kiếm nhà khách tiếp theo, tuy nhiên, hôm nay bọn họ không biết chuyện gì đã xảy ra, liên tiếp hỏi mấy nhà khách, nhưng đều nghe nói không còn phòng, nghe nói có hội chợ đầu tư gì đó ở gần đây, có rất nhiều người từ ngoài thị trấn đến đây tìm nơi ở trọ.

Bọn họ không thể không đi xa hơn, cuối cùng ngày càng đi càng xa.  “Hay là chúng ta bắt taxi tới khách sạn Bắc Kinh ở lại nhé?” Thẩm Lâm Xuyên đột nhiên nói, đêm nay dày vò trễ như thế đều là lỗi của cậu, lẽ ra cậu nên mua vé xem phim sớm hơn để không phải xấu hổ như vậy.

“Xem nào, muộn thế này bắt taxi cũng không dễ dàng gì.” Hứa Cẩm Vi thực ra cũng tính bắt taxi đến một khách sạn lớn hơn, nhưng họ đã mất hơn nửa tiếng để tìm nhà khách. Đã gần ba giờ rồi, muộn thế này, hầu như không có taxi trên đường. Dù sao, cũng chỉ còn vài giờ thôi, chờ trở lại trường vào sáng mai, có thể chợp mắt một chút trong ký túc xá.

“Được.” Thẩm Lâm Xuyên đương nhiên nguyện ý tiếp tục đi cùng Hứa Cẩm Vi, hiếm có lắm bọn họ mới có được thời gian riêng tư như vậy. Cậu hi vọng chuyến hành trình này có thể kéo dài đến tận thế.

Vào thời điểm này, hầu hết các cửa tiệm đều đóng cửa và chỉ còn một số quán rượu mở cửa. Khi họ đi ngang qua một ngôi nhà, đột nhiên nghe thấy một tiếng huýt sáo.

Quay đầu, liền nhìn thấy một vài người đàn ông say rượu ngồi sụp xuống ghế, cười hề hề với hai người.

Thẩm Lâm Xuyên lập tức cau mày, đang định bước tới nói chuyện với bọn họ về cuộc sống vui vẻ thì lại bị Hứa Cẩm Vi kéo lại.

“Quên đi, chỉ là một đám say rượu mà thôi.” Không phải Hứa Cẩm Vi sợ phiền phức, mà là cô không muốn bất cứ chuyện gì quấy rầy tâm tình tốt đẹp của bọn họ lúc này.

Thẩm Lâm Xuyên đành phải nhịn xuống khẩu khí này, tiếp tục đi về phía trước cùng Hứa Cẩm Vi, đi thêm mấy trăm mét, cuối cùng bọn họ cũng tìm được một khách sạn nhỏ. Khách sạn nhỏ này thực sự rất nhỏ, là một tòa nhà hai tầng, nhìn từ bên ngoài trông không tồi tàn lắm, nhưng trên cửa gỗ có một mảnh giấy ghi họ có phòng đơn còn có nước nóng, một đêm là tám tệ.

Hứa Cẩm Vi nhìn điều kiện, cảm thấy khá tốt nên cùng Thẩm Lâm Xuyên đi vào.

"Đồng chí, ở đây có phòng không?" Hứa Cẩm Vi lễ phép hỏi.

Người phục vụ là một phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi, bà đang nằm trên quầy, mệt mỏi muốn ngủ, khi nghe câu hỏi, liền ngáp dài ngẩng đầu lên từ phía sau quầy, nhìn người đến lúc này là tuấn nam mỹ nữ tay trong tay đứng trước mặt, không khỏi bĩu môi, "Có phòng, nhưng hai người có giấy đăng ký kết hôn không? Không có giấy chứng nhận thì không thể sống chung được."

Hứa Cẩm Vi cau mày, lấy ra hai tờ đại đoàn kết, đặt lên quầy, bình tĩnh nói: “Chúng tôi muốn hai phòng đơn.”

"Được rồi, tám tệ một đêm, bốn tệ còn lại sẽ dùng làm tiền đặt cọc. Các cậu có thể lấy chứng minh nhân dân ra và đăng ký." Thấy có tiền, người phụ nữ trung niên vui vẻ lên, mở phòng cho bọn họ, cũng đưa chìa khóa phòng cho họ: "Lên lầu rẽ phải, hai phòng cuối cùng ở đó, có nước nóng từ sáu đến mười hai giờ tối, hiện tại không còn nữa."

"Được rồi, cảm ơn." Cô cũng không thèm quan tâm đến vấn đề nước nóng, dù sao thì họ cũng chỉ tìm một nơi để nghỉ qua đêm. Sáng mai họ sẽ quay lại trường sớm, đi tắm ở trường học vẫn là tốt nhất.

Hứa Cẩm Vi lấy chìa khóa và đi lên lầu cùng Thẩm Lâm Xuyên, vừa đến cầu thang, họ nghe thấy tiếng cửa mở, hình như lại có người đến ở trong khách sạn.

“Hắc hắc chị, em về rồi.” Một giọng nam cà lơ phất phơ vang lên.

"Lại đi uống rượu nữa! Cậu suốt ngày lơ là nhiệm vụ, đợi anh rể về, sẽ đánh gãy chân cậu!"

"Chị ơi, em biết sai rồi, chị cho em và bạn em một phòng nhé. Chắc chắn phải có phòng ba người phải không?"

"Tôi thực sự nợ cậu! Cầm lấy chìa khóa và lên tầng hai đi."

"Hắc, cảm ơn chị!" Người đàn ông dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Mà này, chị, vừa rồi hai người đó đang làm gì vậy?"

"Còn có thể làm gì nữa? Chỉ là ở khách sạn mà thôi!" Người phụ nữ trung niên sốt ruột nói: "Đi ngủ đi, đừng hỏi chuyện của người khác nữa."

"Này chị, chị thật sự không nhìn thấy hai người vừa đi ngang qua quán rượu. Cô gái đó xinh đẹp biết bao, làn da trắng nõn mịn màng, đôi chân thẳng tắp, dáng người cũng rất đẹp..."

"Dễ nhìn cái rắm, nửa đêm không trở về nhà, cùng đi chơi với đàn ông, vừa nhìn liền biết không phải người đứng đắn, đừng gây rắc rối cho tôi nữa, đi ngủ nhanh đi." ."

"Hắc hắc, không đứng đắn kia mới là tốt nha."

“Cậu nói cái gì?!” Giọng nói của người phụ nữ trung niên đột nhiên cao lên.

“Được rồi được rồi, em không nói gì nữa, chúng ta lên lầu đi.” Chàng trai nhanh chóng lấy chìa khóa, cùng hai anh em mình lên lầu.

Tầng trên, Hứa Cẩm Vi và Thẩm Lâm Xuyên đã tìm được phòng riêng của mình.

“Đi ngủ sớm đi.” Hứa Cẩm Vi nói với Thẩm Lâm Xuyên.

"Cậu cũng vậy."

Thẩm Lâm Xuyên miễn cưỡng nói lời tạm biệt với Hứa Cẩm Vi rồi trở về phòng.

Hứa Cẩm Vi không vào phòng ngay mà dừng lại một lúc, tai cô thính đến mức có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của những người ở tầng dưới. Khi cô nhìn thấy ba người xuất hiện ở cầu thang, nhịn không được cười lạnh một tiếng, quả nhiên chính là người khi bọn họ đi ngang qua quán rượu đã huýt sáo.

Thật là phiền toái...

"Ôi người đẹp, thật trùng hợp." Nam nhân cầm đầu cao lớn cường tráng, khuôn mặt béo mập, mặc áo sơ mi hoa, nhìn rất bắt mắt. Khi cười và nói chuyện với Hứa Cẩm Vi, hắn ta trông vô cùng đáng khinh.

Hứa Cẩm Vi hoàn toàn không thèm để ý tới bọn hắn, trực tiếp đi vào phòng đóng sầm cửa lại.

"A, cái quái gì vậy, cho cô thể diện mà lại không cần!" Một người đàn ông cao lớn lập tức mắng chửi.

"Haha, cô gái này thật ngầu." Người đàn ông mặc áo hoa không để bụng, mà đi thẳng về phía phòng Hứa Cẩm Vi. 

"Anh Ngưu, anh đang làm gì vậy?" Một người đàn ông lùn khác nhanh chóng ngăn anh lại.

"Không sao, kết bạn thôi." Người đàn ông đẩy anh ta ra, đi đến trước cửa Hứa Cẩm Vi, gõ cửa "ầm ầm ầm"

"Anh đang làm gì vậy?" Hứa Cẩm Vi mở cửa, vẻ mặt không kiên nhẫn.

"Hắc hắc, cô bé, anh em chúng tôi muốn kết bạn với em."

"Không có hứng thú." Hứa Cẩm Vi nói, đang muốn đóng cửa lại, lại bị người đàn ông dùng chân chặn cửa lại.

"Ồ, đừng lạnh lùng như vậy, chúng ta nói chuyện đi." Người đàn ông nói, đưa tay kéo cổ tay Hứa Cẩm Vi.

Hứa Cẩm Vi nheo mắt lại, đang định dạy dỗ người này thì nghe thấy một tiếng gầm lớn: "Thả cô ấy ra!"

Hóa ra Thẩm Lâm Xuyên nghe thấy tiếng huyên náo liền mở cửa ra, nhìn thấy những người này đang quấy rối Hứa Cẩm Vi liền tức giận, giơ nắm đấm đánh thẳng vào mặt người đó!

“Tiểu tử này, không biết tự lượng sức mình!” Gã đàn ông thô kệch không đem Thẩm Lâm Xuyên thanh niên gầy gò để ở trong mắt, giơ tay chặn nắm đấm của cậu, ai biết động tác của Thẩm Lâm Xuyên cực kỳ nhanh chóng, ngay sau đó lại đá một cước vào bụng hắn ta, đồng thời xoay người lại một quyền đấm vào đầu hắn ta.

Kể từ khi Trần Lập và Tôn Triều Dương gặp phải vụ bắt cóc lần trước, Thẩm Lâm Xuyên đã đi cùng họ học cách chiến đấu nghiêm túc, cậu ấy trông có vẻ gầy gò nhưng lại rất khỏe mạnh, những nỗ lực ban đầu không phải là vô ích, trước một người đàn ông lớn hơn mình như vậy, cậu ấy không hề gặp bất lợi chút nào.

"Ối!" Người đàn ông to lớn bị đấm đá, khuôn mặt đau đớn biến dạng.

"Chết tiệt! Các người đang nhìn cái gì vậy?! Cùng lên cho ta!" Gã đàn ông thô kệch tức giận, gọi hai anh em của mình đến tham gia.

Song quyền nan địch tứ thủ, huống chi đối phương có ba người, dù sao tấn công từ ba phương hướng, Thẩm Lâm Xuyên không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, dần dần trở nên khó đối phó, trên người bị đối thủ tấn công bằng hai cú đấm.

Hứa Cẩm Vi thấy Thẩm Lâm Xuyên có vẻ gặp bất lợi nên không do dự nữa, bước tới, một cước đá một người trong số họ đi. Người đàn ông bay ngược về phía sau bảy tám mét, nặng nề ngã xuống đất, hồi lâu không đứng dậy được.

Tiếp đó, cô thực hiện một cú đá vòng tròn khác, trực tiếp đá người đàn ông thấp bé ra xa, sau đó, cô dễ dàng nắm lấy nắm đấm của người đàn ông to lớn mặc áo hoa bằng lòng bàn tay trắng nõn mềm mại. Chỉ dùng một chút lực, xương cốt của người đàn ông phát ra âm thanh giòn tan.

"Đau, đau, buông ra! Buông ra!" Người đàn ông mặt đỏ bừng vì đau, nhưng hắn ta không thể thoát khỏi thể lực mạnh mẽ của Hứa Cẩm Vi. 

"Xin lỗi." Hứa Cẩm Vi lạnh lùng nói.

Lúc này, gã đàn ông mặc áo hoa đau đớn đến mức tỉnh rượu luôn rồi, nhìn một nam một nữ trước mặt, sao dám coi họ như quả hồng mềm mà bóp nữa, nam nhân đã lợi hại rồi, còn nữ nhân này lại càng lợi hại hơn, nên hắn ta chỉ phải liên tục xin lỗi: "Đúng vậy, tôi xin lỗi, là lỗi của chúng tôi có mắt như mù, đều là chúng tôi sai!"

"Lăn!" Hứa Cẩm Vi lúc này mới buông lỏng tay ra.

Những người đó vội vàng té chạy về phòng của mình, như thể có ma đuổi theo sau lưng.

"Vi Vi, cậu ổn chứ?"

"Những lời này tớ nên hỏi cậu mới đúng?" Hứa Cẩm Vi buồn cười mà lắc đầu, bước tới vén vạt áo của cậu lên, nhìn thấy một vết bầm lớn ở eo và bụng, thoạt nhìn rất kinh người.

Hứa Cẩm Vi lông mày đột nhiên nhíu chặt, cô không ngờ vừa rồi những kẻ đó lại hung ác như vậy.

“Tớ không sao, không đau chút nào.” Thẩm Lâm Xuyên có chút xấu hổ kéo quần áo lại.

“Hiện tại chúng ta không mua được rượu thuốc, đợi về đến trường, tớ sẽ bôi một ít rượu thuốc lên người cậu, xoa bóp cho tốt.”

"Được."

"Đi ngủ sớm một chút đi."

"Được."

“Cậu ngoại trừ được ra, còn có thể nói gì nữa?” Hứa Cẩm Vi nhịn không được trêu ghẹo.

“Tớ…” Thẩm Lâm Xuyên bối rối gãi tóc.

"Đúng là một tên ngốc."

Thẩm Lâm Xuyên cười hai tiếng, không biết trả lời thế nào.

"Bất quá tớ thích."

Thẩm Lâm Xuyên kinh ngạc trợn to hai mắt, không thể tin nhìn Hứa Cẩm Vi: "Cậu, cậu nói cái gì?"

"Tớ nói tớ thích cậu." Hứa Cẩm Vi đùa giỡn nói: "Cậu sẽ không nói cho tớ biết, cậu không thích tớ đúng không?"

"Làm sao, làm sao có thể! Tớ cũng thích cậu! Rất thích!"