Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực

Chương 89




Thanh toán xong, hai người đi bộ đến rạp chiếu phim Đại Quang Minh, có khá nhiều người xếp hàng ở quầy bán vé xem phim, chủ yếu là nam nữ thanh niên. Dù sao, con người ở thời đại này không có hoạt động thư giãn, giải trí phong phú, việc mà các cặp đôi thường làm là đi dạo và đi xem phim.

"Tớ sẽ xếp hàng mua vé, cậu đợi ở đây nhé." Thẩm Lâm Xuyên nói với Hứa Cẩm Vi.

"Được."

Lúc này không có nhiều phim để lựa chọn và số lượng phim Hong Kong chiếu luôn rất được yêu thích, phim mà cậu muốn mua tình cờ là phim mới ra rạp, khoảng thời gian từ tám đến chín giờ tối cũng được coi là thời điểm tương đối đông khách, hầu như tất cả những người trước mặt cậu đều mua vé buổi chiếu này, Thẩm Lâm Xuyên bắt đầu lo lắng mình sẽ không mua được vé.

"Xin chào, tôi muốn mua hai vé xem phim Long Hổ Đại Chiến, tôi muốn xem buổi chiếu gần nhất."

"Xin lỗi ngài, buổi diễn muộn nhất là 8 giờ 30, vé buổi diễn này đã bán hết rồi."

Thẩm Lâm Xuyên nhất thời có chút ảo não, lẽ ra cậu nên mua vé trước, điều tệ nhất cậu có thể làm là mất tiền mua hai vé xem phim, nhưng bây giờ cậu đã mất cơ hội xem phim cùng Hứa Cẩm Vi.

"Thưa ngài, vẫn còn vé xem phim này lúc nửa đêm, ngài có cần không?"

“Muốn, cho tôi hai vé đi.” Phía sau đã có người xếp hàng, Thẩm Lâm Xuyên lúc này cũng không có biện pháp đi hỏi ý kiến của Hứa Cẩm Vi, vì thế cắn chặt răng mua vé xem phim lúc nửa đêm, vẫn là câu nói kia, nếu Hứa Cẩm Vi muốn về sớm, cùng lắm thì tổn thất hai vé xem phim thôi.

“Được rồi, của ngài là hai tệ.” Sau khi thu tiền, người soát vé đưa vé xem phim cho Thẩm Lâm Xuyên.

Hứa Cẩm Vi nhìn thấy Thẩm Lâm Xuyên trở về, bộ dáng có chút ủ rũ, không khỏi hỏi: "Sao vậy? Cậu không mua được vé à?"

"Tớ đã mua được...nhưng có vấn đề về thời gian..."

"Hả? Có chuyện gì vậy?"

"Vé xem phim tớ mua là lúc 11 giờ 30, tất cả vé xem sau 8 giờ đều đã bán hết."

"Được rồi, không sao đâu, chúng ta cùng xem lúc 11 giờ 30 nhé."

Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Lâm Xuyên đột nhiên sáng lên: "Được! Vậy thì xem lúc mười một giờ rưỡi!"

Còn hơn ba tiếng nữa mới bắt đầu chiếu phim nên hai người quyết định đi dạo một vòng, tình cờ nơi này cách bờ sông không xa, thật tuyệt khi đến đó ngắm nhìn khung cảnh dòng sông và ánh đèn vào ban đêm.

Họ đi đến bờ sông, tìm một chiếc ghế dài rồi ngồi xuống nói chuyện rôm rả, đó cũng là một điều rất vui vẻ.

Cảnh đêm bên bờ sông quả thực rất tốt, có thể nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời đêm mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, rực rỡ như dải Ngân hà, đó là một vẻ đẹp hiếm có, khuyết điểm duy nhất có lẽ là gió bên bờ sông hơi mạnh.

“Lạnh quá.” Một cô gái mặc váy trắng mỏng ôm vai, thở vào lòng bàn tay.

“Bây giờ đỡ hơn chưa?” Chàng trai đi cùng cô cởi áo khoác ra khoác cho cô gái, anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng.

“Tốt hơn nhiều rồi.” Cô gái đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Chỉ là tay em vẫn còn hơi lạnh thôi.”

“Như vậy thì sao?” Chàng trai vòng tay ôm lấy cô, rồi cả hai đều đỏ mặt.

Thẩm Lâm Xuyên đem một màn này nhìn ở trong mắt, không nhịn được quay đầu dùng dư quang liếc nhìn Hứa Cẩm Vi bên cạnh, cô trực tiếp theo cậu ra ngoài sau giờ học nên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi hoa đơn giản và một chiếc váy kẻ sọc dài đến đầu gối, hẳn là cũng cảm thấy lạnh phải không?

"Vi Vi, cậu có lạnh không?"

“Không lạnh.” Hứa Cẩm Vi là dị năng hệ thủy, thân thể tố chất, người bình thường không thể so, cho nên một chút gió cũng chẳng là gì.

Thẩm Lâm Xuyên: “…”

Tuy nhiên, Hứa Cẩm Vi rất nhanh ý thức được gì đó, nhanh chóng thay đổi lời nói: "Nhưng khi cậu hỏi tớ câu hỏi đó, tớ dường như cảm thấy hơi lạnh."

Thẩm Lâm Xuyên lập tức hưng phấn trở lại: “Tớ cho cậu mượn áo khoác nhé?”

Mối quan hệ giữa cậu và Hứa Cẩm Vi không phải là bạn trai bạn gái, cởi áo khoác trực tiếp mặc cho cô sẽ có chút đột ngột, cậu sợ Hứa Cẩm Vi sẽ chán ghét cậu, cho nên phải hỏi một chút.

"Còn cậu thì sao?"

“Tớ là con trai, tớ một chút cũng không sợ lạnh!” Thẩm Lâm Xuyên rất nam tính nói.

Hứa Cẩm Vi nhịn không được cười nói: "Cám ơn áo khoác của cậu."

Thẩm Lâm Xuyên lập tức cởi áo khoác khoác lên người Hứa Cẩm Vi, nhưng cậu lại run rẩy trong gió đêm.

"Cảm thấy tốt hơn không?"

"Tốt hơn nhiều, cảm ơn." Chưa kể, cảm giác mặc thêm một chiếc áo khoác thực sự rất khác, đặc biệt chiếc áo khoác này vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể của Thẩm Lâm Xuyên, khiến Hứa Cẩm Vi cảm thấy có một loại ấm áp khác.

“Tay cậu có lạnh không?” Thẩm Lâm Xuyên không ngừng cố gắng mà hỏi.

Hứa Cẩm Vi hơi nhướng mày, chờ đợi động thái tiếp theo của cậu: “Một chút.”

"Phía trước nhìn thấy có người bán khoai lang nướng! Tớ mua cho cậu!"

Nhìn bóng lưng Thẩm Lâm Xuyên chạy chậm rời đi, Hứa Cẩm Vi không khỏi bật cười. Không biết vì cái gì, nhưng cảm thấy Thẩm Lâm Xuyên như vậy, đặc biệt thật dễ thương.

Rất nhanh, Thẩm Lâm Xuyên mang theo một củ khoai lang nướng nóng hổi quay lại, đặc biệt giúp Hứa Cẩm Vi lột vỏ trước, sau đó mới đưa vào tay cô.

"Tớ chọn cho cậu cái lớn nhất, khoai lang nướng này đặc biệt ngọt."

“Tớ không ăn được nhiều như vậy, cho cậu một nửa.” Hứa Cẩm Vi bẻ đôi củ khoai lang, nửa còn lại nhét vào người cậu.

"Được rồi được rồi..."

Nhiều năm sau, Thẩm Lâm Xuyên thỉnh thoảng vẫn nhớ tới mùi vị của khoai lang nướng, đó là loại khoai lang nướng ngọt ngào nhất mà cậu từng nếm qua.

"Sắp đến giờ rồi, chúng ta quay về đi?" Hứa Cẩm Vi thấy cũng sắp đến giờ rồi nói.

“Được rồi.” Thẩm Lâm Xuyên ăn nửa củ khoai lang nướng rất quý trọng, cho nên Hứa Cẩm Vi ăn xong, cậu vẫn còn dư một ít, cũng sắp đến giờ chiếu phim, vì thế liền nhét ba hai miếng khoai lang nướng còn lại vào miệng, cùng Hứa Cẩm Vi đi về phía rạp chiếu phim.

Khi đến nơi, họ mới bắt đầu kiểm tra vé, Thẩm Lâm Xuyên đã chọn một vị trí tốt, tình cờ lại ở khu vực giữa.

Chắc chắn không có nhiều người ở buổi biểu chiếu lúc nửa đêm như buổi biểu chiếu lúc tám giờ tối. Tổng cộng chỉ có khoảng chục người, có nhiều ghế trống.

Trùng hợp là, đôi tình nhân trẻ nhìn thấy bên bờ sông cũng đến xem phim, nhưng vừa vặn họ ngồi ở hàng ghế trước mặt Thẩm Lâm Xuyên và Hứa Cẩm Vi.

Bộ phim sắp bắt đầu, ánh đèn trong phòng chiếu dần dần mờ đi, trong bóng tối, xuyên qua ánh sáng của màn hình lớn, Thẩm Lâm Xuyên nhìn thấy chàng trai giơ tay lên đặt lên vai cô gái, cô gái cũng thay đổi tư thế, nép mình trong ngực của chàng trai

Con người lúc này vẫn còn rất dè dặt trong chuyện tình cảm, không làm điều gì quá thân mật ở nơi công cộng. Chỉ trong bóng tối, họ mới dám ôm nhau như thế này.

Thẩm Lâm Xuyên xem xong, trong lòng không khỏi lén lút liếc nhìn Hứa Cẩm Vi bên cạnh, thấy cô đều đặt chú ý trên màn ảnh, ngón tay nhịn không được hơi giật giật, nhưng cuối cùng dù có tâm tư nhưng không có can đảm, thẳng đến khi phim điện ảnh kết thúc, vẫn không dám hành động nào khác.

Đèn bật sáng trở lại và họ theo đám đông ra ngoài.

"Lúc này chắc chắn không thể quay về được. Chúng ta đi tìm nhà khách nghỉ một đêm nhé?"

Lúc này ở trường đại học không có chuyện điểm danh muộn, cho dù có dì kiểm tra giường của cô, việc kiểm tra cũng không nghiêm ngặt, bạn cùng phòng sẽ che đậy cho cô.

"Được."

"Áo khoác trả lại cậu, hiện tại trời không có gió." Hứa Cẩm Vi trả lại áo khoác cho Thẩm Lâm Xuyên.

“Vậy được rồi…” Thẩm Lâm Xuyên có chút mất mát mà nhận lại áo khoác của mình.  Lúc đưa áo khoác, tay Hứa Cẩm Vi chạm vào tay cậu: “Tay cậu có chút lạnh a, có phải cậu lạnh không?”

"A? Tớ không..." Thẩm Lâm Xuyên vừa định nói cậu không lạnh, nhưng tay lại bị Hứa Cẩm Vi nắm giữ, lòng bàn tay mềm mại bao phủ lấy tay cậu, cậu nhất thời sửng sốt.

Hơi ấm từ mu bàn tay truyền đến dường như đang thiêu đốt, khiến cậu cảm giác như máu trong cơ thể đang sôi sục.

"Cậu thấy đỡ hơn chưa?” Sau khi tay Thẩm Lâm Xuyên không còn lạnh nữa, Hứa Cẩm Vi mỉm cười buông ra.

“Ừ…” Đột nhiên buông ra khiến Thẩm Lâm Xuyên cảm thấy mất mát, nhưng trước khi cảm giác mất mát lan tràn, tay cậu lại bị Hứa Cẩm Vi nắm chặt.

Không phải là một cái nắm tay sưởi ấm mà là một cái nắm tay thực sự.

Thẩm Lâm Xuyên mở to hai mắt không thể tin nổi, như thể nghe được trái tim mình đang đập loạn vậy.

“Đi thôi.” Hứa Cẩm Vi kéo Thẩm Lâm Xuyên đi về phía nhà khách.

Tên ngốc này, chờ cậu ta mở miệng không biết phải đợi đến bao lâu.

Cô là một người có dị năng giả a, khả năng quan sát của cô rất nhạy bén, cô có thể nhìn thấy mọi hành động của Thẩm Lâm Xuyên. 

Trong lúc cô xem phim, ánh mắt Thẩm Lâm Xuyên không ngừng đổ dồn vào cô.

Có lẽ, đã đến lúc nói chuyện yêu đương.