Sau khi ăn xong bữa trưa, mấy người Hứa Cẩm Vi đến nhà khách gần trường thi để nghỉ ngơi. Kỳ thi kéo dài suốt ba ngày trời nóng bức, chạy đi chạy lại rất mệt, hơn nữa còn lãng phí thời gian, lại không được nghỉ ngơi đầy đủ, cũng không có thời gian ôn tập. Để giảm bớt thời gian di chuyển trên đường, Trịnh Bình và Tôn Trác đã cố ý tìm một nhà khách có điều kiện tốt gần trường thi và thuê sáu phòng đơn để họ có thể nghỉ ngơi thoải mái.
Buổi thi bắt đầu vào lúc hai giờ chiều, bọn họ lại nộp bài thi trước, đi ăn cơm trưa xong cũng chỉ khoảng 12 giờ 30, còn một tiếng rưỡi nữa, nếu không có chỗ nghỉ ngơi, họ sẽ phải đợi bên ngoài trường thi cho đến khi nó mở cửa, vào một ngày nắng nóng như vậy, không ai muốn đợi bên ngoài dưới ánh nắng chói chang nên các khách sạn, nhà nghỉ xung quanh đều kinh doanh rất tốt.
Tuy nhiên, thật trùng hợp khi Hứa Cẩm Vi và Thẩm Lâm Xuyên bọn họ trở về nhà khách sau bữa trưa, liền gặp Hứa Quân và Hứa Sơn Cương, đi theo phía sau bọn họ là hai người phụ nữ, một người là Hứa Yến, một người không rõ danh tính, nghĩ đến chắc chắn là vợ trước của Hứa Quân - Vương Tú Quyên.
Hứa Sơn Cương lớn hơn Hứa Cẩm Vi một tuổi, nhưng do việc đăng ký hộ khẩu của cậu ta khi còn nhỏ không suôn sẻ, nên cậu ta đi học chậm một năm, ngược lại học cùng năm với Hứa Cẩm Vi. Trường thi tuyển sinh đại học năm nay của Hứa Sơn Cương cũng được phân ở đây nên cậu ta cũng chọn nhà khách này.
Hứa Quân hiển nhiên không ngờ lại gặp được con gái mình ở đây, thấy Trịnh Bình không có ở, ông bước tới chào Hứa Cẩm Vi: "Vi Vi? Con cũng đi thi ở đây à? Thả lỏng một chút, cứ như bình thường thôi, nếu con thi không tốt, ba sẽ tìm đường cho con".
Hàm ý là nếu Hứa Cẩm Vi không vượt qua kỳ thi, ông sẽ giúp cô tìm cách giải quyết vấn đề ở trường đại học.
"Không cần ông bận tâm." Hứa Cẩm Vi ngoài cười nhưng trong không cười, nhếch khóe miệng, thái độ cực kỳ có lệ.
Nói xong, Hứa Cẩm Vi cũng không thèm nhìn bọn họ lần nữa, trực tiếp kéo Thẩm Lâm Xuyên mấy người rời đi.
"Bọn họ là ai? Con cùng bọn họ có quan hệ gì?!" Hứa Quân thấy thế đột nhiên tiến lên một bước, đứng ở trước mặt bọn họ, lạnh lùng hỏi.
Ánh mắt ông rơi vào tay Hứa Cẩm Vi đang nắm cổ tay Thẩm Lâm Xuyên, sau đó nhìn Hứa Cẩm Vi, trong mắt tràn đầy tức giận và khinh thường sự "sa đọa" của cô.
Hứa Cẩm Vi bình tĩnh nói: "Tôi không cần phải giải thích cùng ông."
Sau khi nghe vậy, Hứa Quân càng tức giận hơn, nắm lấy cánh tay Hứa Cẩm Vi và hỏi: Con sao vậy? Mẹ con vất vả nuôi con học hành, chính là để con yêu sớm khi còn học cấp ba sao?!"
Hứa Quân nhìn từ cách ăn mặc của mấy người Thẩm Lâm Xuyên có thể đoán được điều kiện kinh tế của bọn họ không tệ. Một cô gái như Hứa Cẩm Vi, đi chơi với đám người ăn mặc bảnh bao như vậy, có thể là có chuyện tốt gì?
"Mẹ con đâu? Gọi mẹ con tới!"
Hứa Cẩm Vi hất tay Hứa Quân ra, lạnh lùng nói: "Chuyện của tôi không cần ông quản !"
Hứa Yến bên cạnh thấy thế, lông mày đột nhiên nhíu lại, rất không vui nói: "Con bé này làm sao lại nói chuyện như thế? Đây là thái độ của con khi nói chuyện với người lớn sao? Mẹ con rốt cuộc đã dạy con như thế nào hả?"
Trước đây, Hứa Yến đã quen với việc ra lệnh cho mẹ con Trịnh Bình và Hứa Cẩm Vi, lúc này bà ta vẫn giữ thái độ trịch thượng như trước.
Hứa Cẩm Vi liếc nhìn với ánh mắt lạnh lùng và cười khẩy: "Vậy tôi nên nói gì đây? Ông ta đã ly hôn với mẹ tôi rồi, đừng có mà bày ra bộ dạng của người lớn, nếu không tôi không cẩn thận đem những chuyện kinh tởm mà các người đã làm đều nói ra, để cho mặt mũi các người đều quét rác, đến lúc đó các người vạn lần đừng trách tôi.
"Con...!" Hứa Yến cùng Hứa Quân đều kinh ngạc nhìn Hứa Cẩm Vi, hiển nhiên không ngờ Trịnh Bình lại nói với con mình chuyện như vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và bất an của mấy người, Hứa Cẩm Vi cảm thấy buồn nôn, sắc mặt lạnh lùng nói với những người phía sau: "Chúng ta đi thôi."
Nếu không tính đến chuyện này sẽ ảnh hưởng đến bài thi buổi chiều, cô đã không để đám khốn nạn vô liêm sỉ này đi dễ dàng như vậy..
Từ đầu đến cuối, Hứa Cẩm Vi chưa bao giờ liếc nhìn Vương Tú Quyên và Hứa Sơn Cương. Mặc dù Hứa Quân đã bỏ rơi Vương Tú Quyên để trở về thành phố, nhưng đó là lỗi của một kẻ cặn bã, việc nuôi vợ ngoài giá thú là đức hạnh tồi tệ của chính ông ta, nhưng Vương Tú Quyên biết Hứa Quân đã tái giá rồi, còn mang theo con đến quấy rối, cũng yên tâm thoải mái bị Hứa Quân coi như vợ ngoài giá thú, điều này cũng đủ thể hiện nhân phẩm của bà ta. Hứa Sơn Cương luôn biết mẹ mình là Vương Tú Quyên, nhưng anh ta vẫn hợp tác với Hứa Quân giả làm con trai của Hứa Yến trước mặt Trịnh Bình và cô, được hưởng nhiều lợi ích khác nhau, gia đình này đều hèn hạ và vô liêm sỉ như nhau, Hứa Cẩm Vi cảm thấy cùng bọn họ nói nhiều một câu đều cảm giác ghê tỏm.
Hứa Quân và Hứa Yến tức giận gần chết, nhưng cũng không dám chọc Hứa Cẩm Vi nóng nảy, chỉ có thể tức giận đùng đùng mà trở về phòng của mình.
Thẩm Lâm Xuyên nhìn Hứa Cẩm Vi sắc mặt không thay đổi, nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay cô: "Không sao đâu, đừng buồn."
Hứa Cẩm Vi kinh ngạc quay đầu nhìn cậu, nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt cậu, cô không khỏi bật cười: "Tớ không sao, tớ không hề buồn chút nào."
Cô nói thật, cô không hề có chút tình cảm nào với người ba cặn bã Hứa Quân, làm sao cô có thể buồn được? Cô chỉ cảm thấy chán ghét, vì Trịnh Bình mà cảm thấy không đáng giá thôi.
"Ừ... Dù sao thì tớ cũng không có thói quen ngủ trưa. Nếu không thì tớ đi phòng cậu, chúng ta lại làm một bộ đề khác đi?" Thẩm Lâm Xuyên gãi đầu nhỏ giọng nói.
"Chúng ta còn cần làm đề sao? Hơn nữa, tạm thời nhồi nhét có ý nghĩa gì?" Hứa Cẩm Vi không khỏi cười nhẹ, "Về ngủ đi, tớ thật sự không sao."
"Được rồi." Nhìn nụ cười rạng rỡ của Hứa Cẩm Vi, vành tai Thẩm Lâm Xuyên lại lặng lẽ đỏ lên.
Sau khi Hứa Cẩm Vi vào phòng, Thẩm Lâm Xuyên quay người lại thì bắt gặp bốn cặp mắt xuyên thấu, khiến cậu vô cùng sợ hãi nhảy dựng lên.
"Các cậu đang làm gì ở đây?!"
Tôn Triều Dương, Trần Lập, Diêm Túc, Thẩm Lâm Hải: "..."
"Xin thưa, chúng ta cùng nhau đi ăn trưa về, vì cái gì gọi là chúng ta lại ở đây? Rõ ràng là cậu và Vi Vi không coi ai ra gì, quên mất chúng tớ!"
Sắc mặt Thẩm Lâm Xuyên đột nhiên càng đỏ hơn.
"Anh ơi, khi nào anh mới tỏ tình với chị Vi Vi? Em lo lắng sắp chết rồi!" Thẩm Lâm Hải không khỏi nói.
"Thằng nhóc này, em đừng có gây rối !" Thẩm Lâm Xuyên thẹn quá hóa giận vỗ vào sau đầu em trai mình.
Mấy người vui đùa ầm ĩ một lúc rồi từng người trở về phòng nghỉ ngơi.
Bài thi buổi chiều là môn toán, với những bài thi có đáp án tiêu chuẩn này, Hứa Cẩm Vi và Thẩm Lâm Xuyên luôn đạt điểm tối đa. Bài thi kéo dài hai tiếng đồng hồ, Hứa Cẩm Vi chỉ dùng một nửa thời gian đã làm xong rồi, sau đó ngồi ngốc nửa tiếng, rồi nộp thi liền đi ra ngoài, Thẩm Lâm Xuyên cũng tương tự, hai người đợi ở cổng trường một lúc, sau đó Tôn Triều Dương và Trần Lập mấy người đi ra cùng bọn họ hội hợp.
Các bậc phụ huynh ở ngoài trường thi, nhìn thấy các đứa bé kia lại ra trước, càng ngày càng phân vân không biết là do đề dễ quá nên nộp bài trước, hay do đề quá khó, cho nên bọn nhóc kia đã bỏ cuộc. Dù thế nào đi chăng nữa, họ cũng lo lắng cho con mình.
"Mau! Có một câu tớ không chắc chắn, mau cùng tớ kiểm tra đáp án!" Tôn Triều Dương tóm lấy Thẩm Lâm Xuyên, chỉ cần đáp án giống cậu ấy, khẳng định là không thành vấn đề.
Trần Lập cũng tóm lấy Hứa Cẩm Vi hỏi cô câu trả lời cho một số câu hỏi.
Ngược lại là Thẩm Lâm Hải và Diêm Túc tương đối bình tĩnh, hiển nhiên vẫn rất tự tin vào thành tích của mình.
Kỳ thi kéo dài trọn ba ngày, môn khoa học có nhiều hơn một môn so với môn nghệ thuật tự do, vì vậy, Hứa Cẩm Vi, Thẩm Lâm Xuyên cùng Diêm Túc và những người đã chọn môn khoa học, đã không rời khỏi phòng thi cho đến tận năm giờ rưỡi. Lúc này, ba người còn lại đã chờ đợi rất lâu.
"Nhanh, nhanh, nhanh! Đi đến 'Xương Cốt Vương'! Dì Trịnh nói đã chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn và đang đợi chúng ta!"
Khi sáu người bắt taxi trở lại "Xương Cốt Vương", ba mẹ bọn họ đã đợi sẵn ở đó. Không ai hỏi bọn họ làm bài thi thế nào hay điểm số của bọn họ là bao nhiêu, trực tiếp đi thẳng vào phòng riêng trên tầng hai, vô cùng vui vẻ vì kỳ thi tuyển sinh đại học cuối cùng cũng kết thúc.
Từ nay trở đi, bọn họ thực sự được trút bỏ gánh nặng nặng nề.