Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 180




Vén tấm vải đỏ lên, hai chữ “Duy Y” trên bảng hiệu được thiết kế rất khí thế và đơn giản, rất hài hòa với phong cách của cửa hàng.

Ngoài người thân và bạn bè của Giang Noãn, trước cửa hàng còn có một đám đông đang theo dõi.

Mọi người đều bị vẻ ngoài sáng sủa và sạch sẽ của cửa hàng này thu hút, điều khiến họ ngạc nhiên hơn là nhân viên đứng ngoài cửa đều nở nụ cười ngọt ngào và trông rất thân thiện, không giống như những nhân viên phục vụ mà họ thường thấy ở các cửa hàng khác với vẻ mặt kiêu ngạo.

Được làm việc trong một cửa hàng sành điệu như vậy thật sự khiến người ta ghen tị, nghe những người đã ứng tuyển vào “Duy Y” nói rằng lương của những nhân viên cửa hàng này cao hơn những nhân viên làm việc trong cửa hàng nhà nước nhiều, họ không kiêu ngạo làm giá tí nào!

Nhưng dựa trên hai điểm này, họ đã nhận được đủ sự yêu thích từ người xem, điều này khiến họ có cảm giác muốn đi vào mua sắm.

Sau khi Giang Noãn tuyên bố hoan nghênh mọi người đến, những người phụ nữ đã chờ đợi ở bên ngoài cửa hàng từ lâu vội vàng đi vào cửa hàng.

Giang Noãn cũng nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, tất cả đều là khách quen của “Duy Y” trước đây.

Khách hàng bước vào cửa hàng đều không khỏi xúc động bởi không gian sáng sủa, gương soi toàn thân sạch sẽ, kiểu quần áo, ghế salon trong cửa hàng và thái độ phục vụ ân cần, chu đáo của nhân viên cửa hàng. Trải nghiệm mua sắm này thực sự khiến họ thích thú cả về tâm hồn lẫn thể xác.

Vì vậy, “Duy Y” nhanh chóng trở nên nổi tiếng ở Bắc Kinh, đã thu được một lượng lớn người hâm mộ trung thành.

Việc kinh doanh tại cửa hàng đang bùng nổ, nhiều thương gia đã tham khảo thương hiệu quần áo “Duy Y” và muốn tham gia.

Đương nhiên, Giang Noãn rất thận trọng tiếp đãi những thương nhân đến hỏi ý kiến này, hiện tại cửa hàng của cô mới bắt đầu phát triển, thà ít mà tốt nên cô đã từ chối. Sau khi cửa hàng hoạt động ổn định lại, cô dự định sẽ mở thêm một chi nhánh, mở ở thành phố trước, sau đó mở ra toàn quốc!

...

Năm 1976 xảy ra nhiều sự kiện lớn, một số nhà lãnh đạo quốc gia lần lượt qua đời, trận động đất đã gây ra vô số thương vong, một năm này xảy ra nhiều thảm họa.

Nhưng điều chào đón họ sau thảm họa là ánh sáng của dân tộc, đặt dấu chấm hết cho cuộc Đại Cách mạng dập tắt nỗi đau của cả nước suốt mười năm qua, hàng triệu người đã ăn mừng và diễu hành ở Bắc Kinh. Đây là một bước ngoặt trong sự phát triển của Trung Quốc, nó có nghĩa là Trung Quốc sắp bước vào một kỷ nguyên mới.

Vì vậy, sau cuộc Đại Cách mạng, cái nhìn về tinh thần của mọi người đã thay đổi từ sự chán nản, thất thần, tiêu cực, bi quan trước đây trở nên tràn đầy năng lượng hơn, tết âm lịch này mọi người đều rất vui vẻ và hy vọng vào tương lai.

...

Trong nháy mắt đã đến cuối tháng năm, tiết trời oi bức, mọi người đều mặc quần áo thoáng mát.

Buổi tối, tiếng ve bắt đầu vang lên, nhà họ Thẩm, phòng của Giang Noãn.

Giang Noãn đang ngồi thoải mái ở bàn đọc sách, thời tiết quá nóng nên cô đã đi tắm, trên người chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ và quần đùi mát mẻ.

Trong phòng không chỉ có cô, mà còn có một người đàn ông nghiêng người nhìn cô đọc sách từ rất lâu.

Hứa Yến ngồi ở bên cạnh không nhịn được ôm người đang say mê đọc sách vào lòng, vòng tay ôm chặt lấy vòng eo mềm mại của cô, trầm giọng hỏi: "Noãn Noãn, em biết ngày mai là ngày gì không?"

Giang Noãn đang tập trung chú ý vào cuốn tiểu thuyết mình đang đọc, cô đang đọc đến đoạn cảnh này cảnh nọ của nam nữ chính.

Cô không thèm nghĩ đã qua loa đáp lại anh: "Không biết, ngày mai là ngày gì thế ạ?"

Khuôn mặt tuấn tú của Hứa Yến xuống sắc có thể nhìn thấy bằng mắt thường, anh cầm lấy cuốn sách của Giang Noãn và đóng lại, đặt nó sang một bên, dẫn dắt từng bước: "Em hãy nghĩ kỹ lại xem, đây là một ngày rất quan trọng."

Đương nhiên lúc này Giang Noãn đã nhớ ra, làm sao cô có thể không biết một ngày quan trọng như vậy được.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của người đàn ông, cô nổi lên lòng trêu chọc, cô cau mày giả vờ suy nghĩ. Một lúc sau, cô lắc đầu với người đàn ông, nhẹ nhàng nói: "Em không nghĩ ra, phải làm sao đây anh?"

Nhìn thấy ánh mắt người đàn ông rũ xuống lộ vẻ mất mát và dáng vẻ tủi thân, cô không nhịn được đưa tay ra bóp mặt anh, sau đó cười nói: "Anh ngốc à, em lừa anh đấy, sao mà em không biết được."