Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 127




Nửa đêm, một vài ngôi nhà trong khu dân cư cũ vẫn sáng đèn.

Đúng lúc này, Lý Uy đang mây mưa ở trong phòng khách của nhà quả phụ Dương nhà bên cạnh, chôn mình trong thân thể trắng nõn của quả phụ Dương chăm chỉ cày cấy.

Quả phụ Dương uốn éo nói ngắt quãng: "Đừng cắn... đêm nay... anh tìm cớ gì với vợ anh... để tới nhà em thế?"

"Còn có thể nói gì nữa, anh bảo anh ở xưởng có ca trực, cô ta là bà vợ ngu thì làm sao có thể ngờ được anh đang ở ngay nhà cách vách chứ." Lý Uy khàn giọng nói nhỏ bên tai quả phụ Dương.

Chỉ cách nhau một bức tường, thiếu phụ luống tuổi có chồng nhà bên cạnh đang ngủ trong sự trống vắng và cô đơn, trong khi đó chồng cô ấy cách ba năm hôm lại làm chuyện sung sướng này với cô ta tại nhà cô ta, cô ta cảm thấy rất đắc ý và hạnh phúc.

Ngay khi bọn họ đang chìm đắm không dứt ra được, cánh cửa đột nhiên bị bật mở.

Hai người đang ở trong phòng khách làm chuyện hoang đường sững sờ, Lý Uy lập tức mềm nhũn.

Cả người quả phụ Dương không có một mảnh vải che thân, cô ta lập tức hét lên, nhanh chóng nhặt quần áo trên đất đắp lên người.

Nhìn thấy một nhóm người từ ngoài cửa đi vào, Lý Uy cảm thấy đầu óc choáng váng, đổ mồ hôi hột.

"Đồ súc sinh! Cẩu nam nữ! Con mẹ nó các người làm chuyện ghê tởm này không thấy có lỗi với em gái tôi à?!" Vương Chí Minh xắn tay áo định đánh Lý Uy.

Mẹ Lý vội vàng tiến lên để bảo vệ con trai, cha Lý đưa quần áo cho Lý Uy đang run như cầy sấy, Lý Uy vội vàng mặc vào, lại còn mặc ngược nên trông rất khôi hài.

Vợ của Lý Uy là Vương Thu Hà nhìn chằm chằm vào Lý Uy như một thần chết, ánh mắt của cô ấy lạnh lẽo, khiến Lý Uy lập tức rùng mình.

Anh ta hoảng sợ, vội vàng bước tới cầu xin: "Thu Hà, em hãy nghe anh giải thích, là quả phụ Dương quyến rũ anh, chỉ có lần này thôi, em hãy... cho anh một cơ hội."

"Lý Uy! Anh!" Quả phụ Dương kinh ngạc nhìn anh ta, rõ ràng anh ta là người nửa đêm bò lên giường cô ta dụ dỗ cô ta!

Lý Uy sợ quả phụ Dương sẽ làm mình bại lộ nên anh ta đã tát cô ta một cái thật mạnh, hằn học nhìn chằm chằm vào cô ta.

Một nửa khuôn mặt của quả phụ Dương lập tức sưng lên, cô ta che mặt nghiến răng không dám nói gì nữa.

Nhìn một màn trò hề này, Vương Thu Hà không có ý tha thứ cho anh ta, ngược lại cô ấy lộ ra vẻ kiên quyết: "Không cần giải thích, tai nghe không bằng mắt thấy, ngày mai chúng ta đi làm thủ tục ly hôn."

Trong nháy mắt căn phòng trở nên im phăng phắc.

Mẹ Lý phản ứng lại, bà ta nước mắt giàn giụa hét lên: "Thu Hà à, con không thể ly hôn! Thằng Uy chỉ phạm phải sai lầm mà tất cả đàn ông đều mắc phải, nó biết sai rồi, con không thể tuyệt tình như vậy được!"

Lý Uy trợn to hai mắt: "Thu Hà, sao em lại vô tình như vậy!"

Vương Thu Hà cười chế nhạo vài tiếng, thẳng thừng chất vấn: "Tôi vô tình hay là anh vô ý? Không làm chuyện khuất tất thì sẽ không sợ ma gõ cửa, nhưng anh đã làm rồi, còn mặt mũi nào mà cầu xin tôi tha thứ, không cảm thấy xấu hổ à? Lúc anh lăn lộn với quả phụ Dương, lăn lộn với vợ của xưởng trưởng có từng nghĩ đến tôi không? Tôi muốn ly hôn với anh! Cả nhà các người lập tức thu dọn đồ đạc cút ra khỏi nhà tôi, nếu không tôi sẽ đi tố cáo!"

Lý Uy đứng ở đó trán đầy mồ hôi lạnh, thân thể càng ngày càng run rẩy kịch liệt.

Vương Thu Hà xoay người rời đi, không muốn nhìn anh ta.

Hồi đó cô bị vẻ ngoài của Lý Uy mê hoặc tâm trí, cô sinh ra đã mạnh mẽ thích đàn ông hơi phong độ, miệng lưỡi của Lý Uy ngọt ngào nho nhã rất biết cách nói chuyện, lúc đó cô yêu vào liền không màng đến lời khuyên của gia đình, không cần quà cưới đã ngây ngốc kết hôn với anh ta.

Sau khi cô kết hôn, có một đống hỗn độn đang chờ cô dọn dẹp, công việc của Lý Uy, chỗ ở của cả gia đình anh ta, cuộc sống của cha mẹ Lý phải do cô gánh chịu. Cách ba đến năm ngày lại bị mẹ Lý chửi rủa chê trách, chê cô ấy không sinh được con! Mà Lý Uy không bao giờ quan tâm đến cô, khi cô và mẹ Lý cãi nhau thì anh ta luôn đứng về phía mẹ Lý.

Tình yêu của cô dành cho anh ta đã cạn kiệt trong rất nhiều chuyện lông gà vỏ tỏi này rồi, nếu không phải có một lá thư nặc danh nói với cô rằng Lý Uy ngoại tình, đang cặp kè ở bên ngoài, thì có lẽ cô đã phải sống một cuộc sống khổ cực và nhẫn nhịn cả đời, không nghĩ đến việc muốn ly hôn!

Bức thư này đã khơi dậy sự đè nén lâu nay của cô, cô thực sự đã chịu đựng đủ rồi! Không muốn tiếp tục chung sống với một người kinh tởm như vậy nữa!