Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 126




Hôm nay cô ấy đi ra khỏi cửa thì tình cờ nhìn thấy Dư Đan, đi bên cạnh cô ta là một người đàn ông mặt trắng bệch trông như lưu manh, hai người họ đi vào một con hẻm hẻo lánh, trông có chút kỳ quái.

Cô ấy cảm thấy không ổn nên lập tức đi theo.

Cô ấy cẩn thận từng li từng tí đi theo họ, nghe thấy Dư Đan và người đàn ông đó cũng chính là anh họ của cô ta lên kế hoạch hại Giang Noãn.

Đồng tử cô ấy chợt co rút lại, dùng sức che miệng lại, bị lời nói ác độc của Dư Đan doạ sợ run cả người.

Cô ấy không ngờ rằng một người trước đây đối xử tốt và dịu dàng với mình lại là người như thế này.

...

Nói xong cô ấy có chút lo lắng nhìn Giang Noãn: "Chuyện này quá nguy hiểm, có cần nói cho anh họ của tôi biết chuyện và nhờ anh ấy giúp đỡ không?"

Giang Noãn có thể cảm nhận được lòng tốt của Triệu Lị Lị, nếu Triệu Lị Lị không nói cho cô biết về chuyện này thì chắc có lẽ cô sẽ bị như những gì Dư Đan nói.

Cô chân thành nhìn Triệu Lị Lị: "Cảm ơn em đã nói cho chị biết chuyện này, về phần anh Hứa Yến thì để chị suy nghĩ trước đã."

Cô cảm thấy mình có thể giải quyết được chuyện này, anh Hứa Yến huấn luyện vất vả và làm nhiệm vụ cả ngày như thế, cô cũng cảm thấy xót và không muốn anh lo lắng.

Triệu Lị Lị xua tay, giọng điệu có chút phiền muộn: "Tôi không ngờ chị ta lại là người như vậy, thật ra mấy ngày nay chị ta cũng đến tìm tôi nhiều lần, bảo tôi giúp chị ta, không thể để chị và anh họ tôi ở bên nhau, giống như bị điên vậy. Bây giờ tôi nhớ lại nhiều chuyện trước kia, cẩn thận nghĩ lại thì cuộc trò chuyện giữa hai chúng tôi hầu như là về anh họ, tôi cảm thấy chị ta không hề coi tôi như một người bạn..."

Giang Noãn không biết nên an ủi cô ấy như thế nào, dù sao hai người cũng không thân, cho nên cô chỉ có thể im lặng lắng nghe.

Triệu Lị Lị nói ra hết những lời ứ đọng trong lòng, nói xong mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy liếc mắt nhìn cô gái đã chăm chú lắng nghe mình nói, khuôn mặt bỗng nóng bừng, trong lòng luôn cảm thấy có chút xấu hổ, rõ ràng trước đó mình đã có thái độ không tốt với cô.

"Tóm lại là chị phải cẩn thận một chút, cần giúp đỡ thì có thể đến tìm tôi, cứ thế nhé, tôi đi trước đây." Triệu Lị Lị nói xong liền nhanh chóng chạy đi.

...

Buổi tối Giang Noãn trở về phòng, chống cằm lên bàn làm việc suy nghĩ, nên giải quyết chuyện này như thế nào.

Ở thời đại này, hủy hoại sự trong trắng của một người phụ nữ không khác gì dùng d.a.o g.i.ế.c người. Dư Đan lại muốn hại cô như thế thì phải chấp nhận bị cô trả thù, cô là người có thù tất báo!

Nghĩ đến điều gì đó, trong đầu cô chợt lóe lên.

Cô nhớ lại những lời của Triệu Lị Lị và nắm được điểm mấu chốt.

Dư Đan đã lợi dụng những chuyện gì đó của anh họ mình và muốn nói với vợ anh ta những chuyện đó như một con bài để đe dọa anh ta.

Cô cũng có thể sử dụng con bài này của Dư Đan như một vũ khí để phản công.

Vậy rốt cuộc “những chuyện đó” là chuyện gì? Trước hết, cô phải điều tra rõ ràng “những chuyện đó” của anh họ Dư Đan và vợ của anh họ Dư Đan.

Trùng hợp là trước đây cô nghe Lý Nguyên Nguyên nói anh trai của cô ấy làm công tác đường phố, loại người gì anh ấy cũng quen biết một chút và có lề lối. Anh ấy được mệnh danh là “biết tất cả”, thường bị Lý Nguyên Nguyên phỉ nhổ anh ấy là một người đàn ông mà lại giống như mấy bà tám ngoài chợ.

Sáng hôm sau, cô thận trọng đi ra ngoài tìm Lý Nguyên Nguyên, may mà đây là khu dành cho gia đình quân nhân nên có người đứng canh, nhà Lý Nguyên Nguyên cũng gần, cô nhanh chóng đến nhà Lý Nguyên Nguyên.

Cô nói thật chuyện Dư Đan muốn hại mình, Lý Nguyên Nguyên tức giận nhảy dựng lên: "Sao cô ta lại độc ác như vậy! Noãn Noãn à, gần đây cậu đừng ra ngoài một mình, tớ sẽ hộ tống cậu đi làm và tan lam, tớ sẽ bảo anh trai tớ điều tra anh họ của Dư Đan. Hai ngày nay được nghỉ nên cậu cứ ở yên trong nhà, có tin tức là tớ sẽ đến gặp cậu ngay! Nếu chúng ta có bằng chứng, bọn họ vào tù là cái chắc! Ác giả ác báo, sớm muộn gì cũng bị báo ứng!"

Giang Noãn gật đầu: "Ừ, cảm ơn cậu Nguyên Nguyên."

Hai ngày cuối tuần Giang Noãn nghỉ ngơi ở nhà, sau đó cùng Lý Nguyên Nguyên đi làm việc.

Trong phòng làm việc, Dư Đan luôn nhìn cô với nụ cười nửa miệng, như thể cô ta có lòng tin chiến thắng.

Giang Noãn bình tĩnh nhìn cô ta, rồi vô cảm nhìn đi chỗ khác tiếp tục làm việc.