Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Tài Xế Lái Xe Tải

Chương 9




Hoàng Thảo Thảo còn muốn tiếp tục biểu hiện tâm địa của người mẹ hiền một chút, bỗng nhiên thấy được khóe môi An Hoa nhếch lên. Không biết như thế nào, trong lòng bà ta bỗng có ý suy nghĩ không được tốt hiện ra trong đầu.

Ngoài cửa, bắt đầu truyền đến từng đợt tiếng bước chân. An Hoa biết, người mà bản thân mình chờ sắp đến rồi.

Tròng mắt cô vừa chuyển, trực tiếp tiếp nhận khoai lang mà Hoàng Thảo Thảo đưa tới, thái độ khác thường, lớn tiếng nói: "Bà nội, khoai lang có thể bồi bổ thân thể sao? Cám ơn bà đã mang theo một túi tới đây, bồi bổ thân thể cho cha cháu..."

"Khi nào thì khoai lang biến thành thứ tốt có thể bồi bổ thân thể rồi!" Một tiếng to lớn từ ngoài cửa truyền vào. Tiếp theo, một bóng người cao lớn cường tráng đen nhánh từ ngoài cửa đi vào. Sau lưng người có dáng người cao lớn cường tráng, đi theo là hai người đàn ông cũng cao lớn cường tráng như thế. Sau đó, ở cửa dần dần được một số người hàng xóm của tòa nhà công nhân bao quanh.

An Hoa từ trong đám người vây xem nhìn thấy Lý Đào Tử, chớp mắt cảm ơn với cô ta. Tiếp theo nhìn về phía người dẫn đầu đi vào: "Đội trưởng Tôn, bà nội cháu nói, nhiều khoai lang như vậy chính là thứ tốt mà bà ấy mang từ quê tới bồi bổ thân thể cho cha cháu!"

Lời này vừa nói ra, khóe mắt người đàn ông trung niên được gọi là đội trưởng Tôn bỗng co giật. Người vây xem càng ồn ào hơn.

Đầu năm nay, không cần biết là khoai lang đỏ, khoai lang trắng hay khoai lang vàng được xem là thứ tốt. Chỉ có mì trắng, mì vàng, gạo, gạo kê và các loại ngũ cốc khác mới được coi là một thực phẩm tốt để bồi bổ cơ thể người bệnh. Thành phố phía Nam của họ, các xã gần đó sản xuất gạo và khoai lang, hầu hết được các gia đình trồng trong đất riêng của họ, sau khi thu hoạch được sử dụng để làm bột khoai.

Bình thường người trong đại đội đến thăm bệnh đều sẽ đưa chút mì gạo nhà mình cất giữ hoặc đường nâu bán cho cung tiêu xã. Nếu không cũng sẽ cắt một ít rau tươi.



Chỉ là không nghĩ tới, người làm mẹ này thế mà đưa cho đứa con trai bị thương một túi khoai lang, coi như là thứ tốt để bổ dưỡng thân thể. Chậc chậc, đây là mẹ ruột hay là mẹ kế vậy!

An Hoa vừa nhìn liền biết nước cờ này đã đi đúng.

Không quan tâm cái gì, hiện tại bọn họ chỉ có thể dựa vào uy phong của lão đội trưởng để đuổi một nhà ba người này đi. Chờ cô nói chuyện trong nhà cho rõ ràng, mới có thể ra tay thu dọn những cực phẩm này. Dù sao, nếu trí nhớ của cô không sai sót, An Quốc Phú này đã mượn không ít tiền của nhà cô.

Lão đội trưởng tên là Tôn Khải, là đội trưởng đội vận tải của An Quốc Cường, cũng là người lúc trước dẫn An Quốc Cường đi trên con đường lái xe. Ông ấy đưa tay vỗ vỗ bả vai An Quốc Cường, tiếp theo nói với An Hoa: "Gọi là đội trưởng gì chứ, gọi là bác Tôn. Bác vừa trở về từ cuộc họp liền đến thăm lão An đây.”

Nói xong, Tôn Khải quay đầu nhìn về phía ba người ở phía sau, ánh mắt liền lóe lên. Ông ấy ở đội vận tải nhiều năm như vậy, gặp qua nhiều ngưu quỷ xà thần đến nỗi đếm không xuể, làm sao không biết những chuyện tồi tệ của nhà lão An.

Hiện tại, những người này lại tới cửa, khẳng định sẽ không phải là chuyện tốt gì.

"Cha mẹ lão An, các người đây là tới thăm lão An sao?"

Hoàng Thảo Thảo nhìn Tôn Khải cả người khí thế dọa người bèn rụt cổ, kéo An Thiết Ngưu, bảo ông ta mở miệng.