Thế nhưng, An Thiết Ngưu vừa mới ở trước mặt An Quốc Cường và An Hoa uy nghiêm mười phần, lúc này trái lại trở thành một cái hồ lô khép miệng.
Vẫn là An Quốc Phú khôn lẻo, biết người nói chuyện trước mắt là đội trưởng đội vận tải, lập tức nịnh nọt cười nói: "Đội trưởng Tôn, chúng tôi đây không phải là nghe được anh cả xuất viện nên cố ý từ đại đội tới thăm anh ấy như thế nào hay sao. Không, chúng tôi đã mang theo một món quà đến nhà nữa.”
Tôn Khải biết em trai An Quốc Cường không phải là đèn cạn dầu, cho nên cũng không dây dưa với ông ta, trực tiếp hỏi: "Người thì mấy người cũng thăm rồi, quà cũng tặng, thời gian không còn sớm nữa, có phải là nên trở về hay không? Lão An vừa mới xuất viện, vết thương còn chưa lành, cũng không thể vất vả quá mức.”
Lời này vừa nói ra, hàng xóm vẫn yên lặng vây xem, đều chuyển tầm mắt về phía An Quốc Cường đang ngồi trên xe lăn. Thấy sắc mặt ông trắng bệch, không có một chút huyết sắc. Lại nhìn những người thân sắc mặt hồng nhuận của ông, trong lòng dâng lên từng đợt sóng không thoải mái.
Nếu trụ cột nhà bọn họ gặp tai nạn xe cộ, giống như lão An bị mất chân, lại gặp phải người thân như vậy, sợ sẽ tức giận trực tiếp thăng thiên mất.
Nghĩ như vậy, bọn họ nhao nhao mở miệng giúp đỡ. Anh một lời, tôi một câu để cho ba người này rời đi trước. Có mấy thím nhiệt tình trực tiếp chen vào, hảo tâm giúp đỡ đỡ ông lão cùng bà lão này lên, trực tiếp kéo ra ngoài cửa.
Bị người ta mời đi ra ngoài như vậy, lại nhìn thấy nhà họ An chật ních người của đội vận tải. Ba người đại khái biết chuyện hôm nay xem như không thành. Chỉ có thể cứng ngắc nặn ra khuôn mặt tươi cười, khách sáo với Tôn Khải hai câu rồi ỉu xìu rời đi.
Thấy ba người khách xấu xa này bị đuổi đi, Tôn Khải khoát tay áo với hàng xóm đang xem náo nhiệt ngoài cửa, bảo bọn họ về nhà. Tiếp theo, một người đàn ông đi tới, trực tiếp đóng cửa sắt lại.
"Lão An à! Cậu thấy đấy, cậu vừa mới xảy ra chuyện, ngưu quỷ xà thần gì đó liền xuất hiện. Tôi đã có một cuộc họp với các nhà lãnh đạo ngày hôm nay. Các nhà lãnh đạo nói rằng tai nạn xe hơi này là một tai nạn ngoài ý muốn, trách nhiệm cũng không phải trên đầu của cậu. Nhưng mà, chân cậu không còn, sau này cũng không thể coi là tài xế. Cậu xem có nên chuyển sang một vị trí khác hoặc bán vị trí tài xế này hay không?”
An Hoa nhân dịp An Quốc Cường thương lượng với Tôn Khải, lật lại trí nhớ trong đầu, đại khái hiểu được, hiện tại vị trí tài xế chính thức, có thể bán ra năm trăm đến tám trăm đồng.
Vị trí của người lái xe không chỉ là tiền lương, phúc lợi, thực phẩm hàng hóa. Quan trọng hơn, mỗi khi ra khỏi xe, người lái xe có thể nhận được những điều tốt đẹp từ bên ngoài. Hơn nữa bây giờ vừa hay là lúc một nhóm học sinh trung học mới sắp tốt nghiệp, công việc lúc này cũng chính là thời điểm tranh thủ. Vị trí tài xế này, làm tốt có thể bán được hàng ngàn đồng.
Công việc ổn định như vậy, triển vọng thị trường mở rộng.
Thế nhưng An Hoa trong lòng cân nhắc một chút, nói với An Quốc Cường vẫn đang suy nghĩ cách xử lý vị trí của mình ra sao: "Cha, để con nhận công việc của cha đi!"
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi cô đề nghị thay mình vào vị trí và bị cha An cùng Tôn Hải từ chối.
Lúc ấy hai vị bề trên đã nói một câu: “Sao một cô gái có thể lái xe lớn được chứ, quá vất vả rồi.”