Vì thế sứ giả hộ hoa không biết phải thế nào, anh ta lại hận Sở Phong muốn ngáng chân Sở Phong.
Sở Phong đã có chuẩn bị từ sớm, cô đã tra xét người này rất lâu rồi.
Hơn nữa cô cũng lo lắng ký ức của mình sẽ bị lỗi trong thời gian dài nên đã viết ra một ít số thứ để lưu trữ từ lâu.
Người này căn bản không có ý tốt chút nào chẳng khác gì một ổ rắn chuột, sứ giả hộ hoa này cũng đã từng giở trò bỉ ổi với một bạn nữ trong trường trung học cơ sở nhưng lại được đè xuống.
Sở Phong viết mấy phong thư cử báo nặc danh, chứng cứ vô cùng xác thực, xác thực đến mức các cơ quan cấp trên đều cảm thấy nếu như họ không xử lý thì sự việc có thể sẽ còn xảy ra càng trầm trọng hơn. Ba mẹ của tên sứ giả hộ hoa này còn đi thẳng đến nhà tù để khóc lóc, bởi vì chuyện lúc trước bị bại lộ ra khiến tên sứ giả hộ hoa thoát không được cũng trở thành tội phạm lao động cải tạo.
Sai là bọn họ.
Sở Phong không làm gì sai cả.
Hiện tại Sở Phong nghĩ lại chính mình đời trước bị điên mà cảm thấy thực buồn cười.
Nhưng khi ngẫm lại lại cảm thấy lúc ấy mình còn đang ở độ tuổi niên thiếu, không thể thừa nhận loại chuyện đau khổ hoang đường này cũng là chuyện nằm trong dự kiến.
Có đôi khi con người cảm thấy chính mình thật buồn cười nhưng thật ra không phải buồn cười chính mình.
Là do cuộc sống quá vớ vẩn, lòng người quá bạc bẽo.
Đời này Sở Phong và Sở Thâm sẽ từng bước tiếp tục sinh sống. Bọn họ sẽ không bị điên cũng sẽ không bị què chân, Nhị Ni, Sở Đóa cũng sẽ không bị chết đuối, Sở Lê không uất ức sinh bệnh.
Trước kia Sở Phong rất cẩn thận, thậm chí còn sẽ vì mình mà phản kích lại Phúc Đoàn khiến cô ta rơi xuống nước mà cảm thấy có hơi không tốt. Nhưng đến bây giờ, mỗi một ngày cô càng học hỏi được nhiều thứ hơn, quan sát được nhiều thứ hơn.
Trái tim cô cũng có chút lạnh lùng hơn.
Nếu như phải phụ bạc một Phúc Đoàn để có thể khiến nhiều người đi vào quỹ đạo cuộc sống bình thường thì cô cũng sẵn lòng để mình dơ tay.
Người trong thôn có thể dựa vào lao động để làm giàu mà không cần phải lấy lòng Phúc Đoàn.
Tự bản thân mình có thể dựa vào sự nỗ lực để kiếm tiên, không sợ những điềm xui xẻo không rõ nguyên do.
Cứ thế Sở Phong cùng Sở Thâm và mọi người đã cùng nhau đi đến con đường đại học sau đó tốt nghiệp.
Sở Phong trở thành một bác sĩ, Sở Thâm trở thành kiến trúc sư, Sở Lê thành một nhà biên kịch và đã viết ra rất nhiều những kịch bản nổi tiếng, Sở Đóa thành nhà thiết kế.
Đại Tráng trở thành cảnh sát.
Mà chuyện đáng được nhắc tới nhất chính là Diệp Quân Chi bắt đầu theo đuổi Sở Phong.
Sở Thâm bày ra vẻ mặt âm trâm nói một câu: "Đã nhìn ra được cậu không có ý tốt từ lâu rồi." Chỉ là không nói ra thôi.
Anh ấy càng tin tưởng Diệp Quân Chi hơn so với những người khác.
Diệp Quân Chi chỉ mỉm cười, vì sao anh lại không thể không có ý tốt chứ? Anh thích tính cách của Sở Phong, cũng có nhiều trải nghiệm chung cùng cô như vậy. Nếu như cẩn thận tính ra thì Sở Phong còn từng cứu anh một mạng.
Dần dần Sở Phong và Diệp Quân Chi càng lúc càng thân thiết hơn, người nhà họ Diệp thấy vậy lại rất vui mừng.
Quả thật sản nghiệp của nhà họ Diệp rất lớn thế nhưng Sở Phong, Sở Thâm cũng là người cực kỳ ưu tú.
Sở Phong vẫn là bác sĩ khoa ngoại, cô và Sở Thâm đã đủ để khởi động cạnh cửa không để người khác phải xem thường.
Càng đừng nói còn có cả tụi Sở Đóa, tất cả bọn họ đều sẽ hỗ trợ lẫn nhau.
Tiếng pháo nổ vang, đêm nay mọi người cùng nhau đón giao thừa.
Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, có cả đồ uống và rượu, nhưng bởi vì có các bạn nữ ở đây nên các bạn nam cũng không chạm tới rượu.