Câu trả lời đã nằm trong dự đoán của Diệp Quân Chi, cậu có hơi ảm đạm nói: "Tôi biết, nhưng mà cả nhà tôi và tôi đều không phải là loại người như vậy."
Hai người ôn lại chuyện cũ.
Nói đến chuyện từ khi còn nhỏ cho tới lúc lớn lên, bệnh viêm phế quản của Diệp Quân Chi đã tốt hơn rất nhiều và rất lâu rồi chưa tái phát bệnh.
Diệp Quân Chi cũng hỏi chuyện Phúc Đoàn: "Lúc sau người kia thế nào? Lần này Cố Đình Sâm cũng tới, hình như là tới gặp cậu ta."
Sở Phong nói: "Về sau nó không còn thần kỳ như trước nữa, nhưng mà bọn tôi cũng rất ít khi tiếp xúc."
Nghĩ lại cũng thấy bình thường, thứ nhất, người hai nhà không giao thiệp với nhau.
Thứ hai Phúc Đoàn đã từng được mọi người khen ngợi, còn Sở Phong lại bị người người chà đạp. Nhưng sau này Sở Phong đã trở nên ưu tú hơn, Phúc Đoàn sẽ cảm thấy không được thoải mái khi ở chung cùng cô bé.
Hai người rất ít khi nói chuyện, thậm chí tan học về nhà cũng không đi cùng một đường.
Diệp Quân Chi cũng phản ứng lại: "Đáng lẽ lần này Cố Đình Sâm không nên tới cuộc thi này, cậu ta chủ động muốn tới là vì... Tôi có hơi suy nghĩ nhiều nhưng chắc là không có gì đâu.
Cố Đình Sâm đã bị gia đình vứt bỏ.
Hai người hàn huyên một lúc, dường như Diệp Quân Chi càng nói càng dâng trào. Hai người nhắc tới những chuyện đã từng xảy ra, Sở Phong nói: "Tôi còn nợ tiên cậu chưa trải"
Tiền xe. Diệp Quân Chi ngẩn người: "Chúng ta lâu ngày gặp lại, chẳng lẽ cậu chỉ coi trọng nhất là chuyện trả tiền thôi sao? Tôi cho rằng tình nghĩa của chúng ta khi còn nhỏ còn trân quý hơn nhiều so với tiền bạc."
"Chẳng lẽ hôm nay cậu cũng muốn cùng tôi tính tiền cơm à? Đừng có nói giỡn chứ Tiểu Phong."
Cậu đã nói như vậy rôi nên Sở Phong cũng ngượng ngùng nói thêm gì khác.
Cơm nước xong, Diệp Quân Chi đưa Sở Phong trở về.
Giáo viên dẫn đội trên trấn nhỏ cũng đang ở ký túc xá chờ, chờ sau khi Sở Phong trở về đã lập tức tới mắng cô bé một trận.
Ý tứ bảo cô bé là không nên đi ra bên ngoài cùng người khác ăn cơm, còn đặc biệt dặn dò cô bé không được yêu sớm.
Sở Phong cực kỳ cảm kích cô ấy nên chỉ im lặng lắng nghe.
Tiếp theo chính là vòng thi đua, Sở Phong nghiêm túc chuẩn bị cho cuộc thị, còn Phúc Đoàn đang hạnh phúc vui sướng yêu đương cùng Cố Đình Sâm.
Quỹ đạo cuộc đời của bọn họ đã hoàn toàn chuyển hướng.
Lần thi đua này Sở Phong đã giành được thứ hạng, đây cũng là chuyện nằm trong dự kiến của các giáo viên.
Phúc Đoàn chỉ là cùng đồng hành, vốn dĩ chủ đề thi đua cùng với chủ đề đi thi không giống nhau, mà tâm tư của Phúc Đoàn cũng không đặt trong cuộc thi.
Chờ tới khi trở lại trường học ở thị trấn nhỏ, ngày tháng cứ từng ngày từng ngày trôi qua.
Tụi Sở Phong cũng bắt đầu được tuyển thẳng lên trung học phổ thông, trường trung cơ sở không chịu thả người nên đã khen thưởng cho bọn họ rất nhiều.
Điểm khác biệt duy nhất chính là Diệp Quân Chi, vào kỳ nghỉ Diệp Quân Chi thường xuyên tới tìm Sở Thâm chơi, cậu cũng đưa Sở Phong cùng đi theo. Tình cảm của Sở Thâm và Diệp Quân Chi cực kỳ sâu sắc, vốn dĩ bạn chơi chung với nhau khi còn nhỏ đã có tình cảm khác với những người khác, huống chi Sở Thâm và Diệp Quân Chi còn có sở thích tương đồng.
Điểm kỳ quái duy nhất chính là Sở Thâm đang dần đề phòng sự tiếp xúc giữa Diệp Quân Chi và Sở Phong.
Trong lòng Sở Phong cũng không đặt ở điểm này nên căn bản không thể cảm nhận được.
Bởi vì cô còn đang chuẩn bị một chuyện — Sở Phong đang muốn sứ giả hộ hoa của Phúc Đoàn đời trước phải trả giá thật đắt.
Đời này cô không biết sử giả hộ hoa kia đã kết nối với Phúc Đoàn như thế nào, thế nhưng hiện tại Phúc Đoàn chỉ đang chuyên tâm cùng Cố Đình Sâm ở bên nhau nên không để ý đến anh ta.
Sứ giả hộ hoa kia lại cảm thấy là do anh ta làm chưa đủ tốt.