Trong mắt Phúc Đoàn là sự ảm đạm, cô bé đã trải qua rất nhiều lần thất bại, bây giờ không còn "đơn thuần" như trước đây.
Phúc Đoàn chính mắt nhìn thấy người chủ nhà kia đối với mình qua loa lấy lệ, trong lòng liền muốn khiến chủ nhà này xui xẻo.
Ví dụ như giãm phải cứt chó, hoặc là ngã sấp mặt.
Nhưng cho dù Phúc Đoàn có nghĩ như thế nào thì chủ nhà vẫn rất tốt, thậm chí tim Phúc Đoàn còn hơi đau.
Bây giờ ngay cả một chuyện nhỏ như vậy cũng không cách nào làm được.
Cảm giác ưu việt của Phúc Đoàn không còn tồn tại, thực tế trước mắt, không thể không thừa nhận, may mắn của mình không còn nhạy như trước.
Những người không có phúc cô bé cũng không làm gì được.
Thời gian thấm thoát, từ sau khi Phúc Đoàn bình thường, đội sản xuất thứ chín vui mừng hớn hở, mọi người cũng không còn lo lắng gặp phải tai bay vạ gió.
Đơn xin trông cây công nghiệp của đội cũng được phê duyệt. Đội sản xuất thứ chín vừa trồng trọt vừa làm kinh tế, cuộc sống kinh doanh khởi sắc.
Sở Chí Quốc làm uỷ ban đội rất tốt, Trân Dung Phương cũng dần dần trở thành người đứng đầu trong đội phúc nghiệp
Túi tiền của đội viên cũng càng ngày càng phồng lên.
Lúc này, Sở Phong và Sở Thâm cũng đi học.
Sở Thâm trải qua sinh nhật chín tuổi mới đi học được coi là muộn. Sở Chí Quốc và Trần Dung Phương đưa hai đứa trẻ đến trường.
Tuổi Tam Ny và Sở Lê nhỏ hơn một chút, Bạch Giai Tuệ có chút do dự không biết có nên cho Tam Ny đi học sớm một chút hay không, lo là con bé sẽ không theo kịp các bạn.
Chỗ này không có mẫu giáo nên lên thẳng lớp một, tuổi của Tam Ny vào lúc này vẫn coi là nhỏ.
Trần Dung Phương suy đi nghĩ lại, làm người đưa ra quyết định: "Tam Ny có thể đi học rồi. Một là chị phải đi làm, Tam Ny ở nhà một mình cũng cô đơn, cũng không thể để Tam Ny ngày nào cũng theo chị ra ruộng được."
"Tam Ny ở trường có thây cô chăm sóc, còn có Tiểu Phong và Tiểu Thâm trông giúp, càng tốt hơn một chút."
"Hơn nữa, năm ngoái chị không dễ gì mới được phân một chút tiền, không tiêu cho Tam Ny, chị không sợ người khác thèm muốn à?"
Bạch Giai Tuệ ngây ra, hiểu lời của Trân Dung Phương.
Ai có thể nhớ nhung tiên của cô ấy? Đương nhiên là Niên Xuân Hoa và Sở Chí Bình. Tuy Bạch Giai Tuệ đã ly hôn, nhưng vẫn còn hai đứa con trai nữa.
Năm nay, nhà Niên Xuân Hoa khá khẩm hơn chút, hai đứa trẻ muốn đi học.
Sở Văn Học ngược lại đã đi học rồi, nhưng Sở Học Võ thì chưa, hơn nữa Sở Học Văn khai giảng cũng cần tiền.
Số tiền này, Niên Xuân Hoa sẽ không bằng lòng bỏ ra.
Mẹ mới Trương Tiểu Phượng lại càng không bỏ ra, nhất định se tới chèn ép Bạch Giai Tuệ.
Bạch Giai Tuệ suy nghĩ đến những ngày tháng đau khổ vì Sở Học Văn, Sở Học Võ rồi gật đầu, năng lực của cô không lớn, chỉ đủ nuôi Tam Ny.
Bạch Giai Tuệ nhìn rất rõ, Sở Học Văn và Sở Học Võ là con của Sở Chí Bình, Tam Ny mới là con gái của mình.
Ly hôn rồi, người mẹ bị con trai tổn thương, cũng sẽ bắt đầu so đo lợi ích thiệt hơn. Suy đoán của Trân Dung Phương không sai, Niên Xuân Hoa đếm số đứa trẻ cần đi học năm nay trong nhà, cũng sắp ói máu.
Năm đó mấy người vợ mang thai như thế nào mà lại sinh cách nhau có mấy năm như thế?
Trong nhà không có tiên, sao mà cho những đứa trẻ đi học được đây.
Dù sao cũng phải có người thôi học... mấy năm nay cũng không có người cưỡng chế để người khác tiếp thu giáo dục.
Ban đầu Niên Xuân Hoa đánh chủ ý lên Nhị Ny.
Cái con bé Nhị Ny này không biết nói chuyện, không biết làm Niên Xuân Hoa vui vẻ.
Bà ta liền muốn tìm Sở Chí Mậu nói chuyện, không thể tiêu tiền cho cái con nhóc này nữa.
Nhưng Sở Chí Mậu sớm đã tách ra khỏi nhà Niên Xuân Hoa rồi, hơn nữa mấy ngày nay, nhìn dáng vẻ lạnh lùng nhìn Niên Xuân Hoa của anh ta là rõ rồi đấy.