Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 448




Cô do dự một chút, cân nhắc dùng từ một chút rồi nói: "Chúng ta nhất định có thể đi ra."

Đi ra khỏi ngọn núi lớn này, đi ra khỏi cái khoảng đất trời của cái thôn này.

Sở Thâm cũng cười rồi.

Nụ cười của hai người giống như là ngọn lửa trong bếp lò, ở nơi cằn cỗi nhất hừng hực bốc cháy, có ý chí chiến đấu mạnh mẽ nhất.

Trên tàu hoả bên kia, Diệp Quân Chi cũng nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Cậu bé thận trọng, nhạy cảm thời khắc này trong lòng cũng nặng trịch.

Cậu bé nghĩ, dù là cậu bé để lại địa chỉ, Sở Phong, Sở Thâm cũng sẽ không đến tìm cậu bé.

Dù cậu bé để lại mã bưu chính, bọn họ cũng sẽ không thực sự làm bạn với cậu bé.

Diệp Quân Chi không biết nên trách cái gì, cậu bé chỉ nhắm mắt một cách đau lòng, không nói một lời.

Cố Đình Sâm ngồi trên tàu hoả, trong đầu nhớ đến dáng vẻ Phúc Đoàn bị đám dân đen ở cái nơi khỉ ho cò gáy ấy bắt nạt lúc rời đi.

Nét mặt cậu ta thâm trầm bất định, một lúc thì nghiến răng nghiến lợi căm hận bất bình, một lúc thì lại nghĩ xem nên trừng trị đám người đó như thế nào, lộ ra vẻ quỷ quyệt, thâm độc.

Diệp Công nhìn thấy, trong lòng khẽ thở dài một cái.

Nếu Diệp Quân Chi có những người bạn như vậy, có lưu luyến cũng là chuyện bình thường. Nếu Cố Đình Sâm lưu luyến một người hại người khác như vậy thì chính là gieo hoa. Quyết định của Diệp Công càng kiên quyết.

Chỉ như vậy, thời gian mới dân dần trở thành quá khứ.

Đội sản xuất thứ chính trải qua một năm tốt đẹp, lợn đã thịt rồi, công điểm cũng đã tổng kết, nhà nhà dán câu đối xuân, nấu thịt lợn chào đón năm mới.

Lũ trẻ cũng hiếm khi được mặc quần áo mới.

Đồng thời trong năm mới, danh tiếng của Phúc Đoàn, Niên Xuân Hoa cũng truyền đi rất xa.

Năm mới, mọi người muốn đi chúc Tết, các nhà thay nhau mời khách. Hôm nay, Sở Chí Quốc, Trân Dung Phương dẫn Sở Phong và Sở Thâm đi chúc Tết. Niên Xuân Hoa cũng dẫn đám người Phúc Đoàn, Sở Chí Nghiệp đi.

Năm mới, mọi người đều biết là một chiến trường vô hình.

Những người lớn sẽ luôn nói với đám trẻ một vài lời cổ vũ ngượng ngùng, khen một đứa trẻ bình thường không có gì lạ lên tận trời.

Hôm nay chủ nhà mời khách cũng tràn đầy ý cười: "Tiểu Phong thực sự là xinh đẹp. Sao mà Tiểu Thâm cũng tuấn tú vậy chứ. Không phải tôi nói chứ Chí Quốc này, hai đứa con của cậu thực sự rất ưa nhìn, cậu cũng đâu có ưa nhìn vậy đâu."

Sở Chí Quốc cười thật thà: "Đúng đấy, mây mà không giống tối."

Ngày lễ cứ như vậy mà tăng bốc lẫn nhau. Niên Xuân Hoa và Phúc Đoàn nghe vậy thì thấy rất châm chọc.

Trước đây những lời khen này đều thuộc vê Phúc Đoàn.

Nhưng không còn cách nào khác, bây giờ danh tiếng của Niên Xuân Hoa và Phúc Đoàn đã loạn lắm rồi.

Thực ra thì Niên Xuân Hoa cũng phát hiện may mắn của Phúc Đoàn không bằng trước đây, trong lòng lo lắng, nhưng Sở Chí Nghiệp vẫn còn làm công việc vàng kia, Niên Xuân Hoa cảm thấy may mắn của Phúc Đoàn vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Niên Xuân Hoa là một người thích khoe mẽ, thấy hai đứa cháu Sở Phong, Sở Thâm bà ta đã từng không thích này, càng lớn càng đẹp, được người ta khen thì âm thâm đẩy Phúc Đoàn ra một bước, muốn phúc Đoàn thể hiện trước mặt mọi người.

Nhưng, Phúc Đoàn lúc này tuy rằng vẫn còn chút khí chất khiến cho người ta vừa gặp đã thích, nhưng đó là đối với người không đề phòng.

Những người đã biết cặn kẽ này, nếu nhìn cẩn thận liên có thể phát hiện đứa bé này ngoài mặt cười hi hi nhưng thực chất lòng dạ rất sâu. Trong mắt giấu diếm sự âm u lạnh lẽo, toan tính độc chiếm khiến cho người khác không nhìn được mà sợ hãi.

Chủ nhà này cuộc sống vui mừng không xảy ra vấn đề gì, cười khen một câu: "Ôi chao, Phúc Đoàn cũng rất xinh đẹp." Nói vội một câu, nói xong liền vào nhà nấu thức ăn.