Quả nhiên, biểu cảm trên khuôn mặt của Diệp Công rất nổi bật, thậm chí quên mất cả việc là phải kiềm chế.
Diệp Công đau lòng và thất vọng nhìn Cố Đình Sâm, tại thời điểm này, trong lòng của Diệp Công đã có quyết đoán vô cùng sáng suốt.
Ông ấy biết, Cố Đình Sâm đã trở thành phế vật, căn bản là hoàn toàn vô dụng. Từ giờ trở đi, trong vòng tròn cốt lõi của gia tộc, Cố Đình Sâm sẽ bị loại bỏ ra khỏi bên ngoài.
Vì cái gì? Không chỉ là vì Cố Đình Sâm bị liệt cơ mặt, mà hơn nữa là vê nhân cách của Cố Đình Sâm, cậu ta đối với một thôn phụ hung ác đến như vậy, lại còn chỉ là vì một đứa trẻ.
Mấu chốt là, cậu ta nuông chiều Phúc Đoàn đến mức mà không ai là không biết, không ai là không hiểu, bởi vì sự hung ác của Phúc Đoàn bày ra ngoài cũng đều khiến mọi người phải ngoảnh mặt.
Nhưng họ không nghĩ tới trên thế gian này, tức nước vỡ bờ, Cố Đình Sâm đối với người khác ra tay ác độc tàn nhân, thì người khác nhất định sẽ chống trả phản kích.
Giống như một con sư tử truy lùng con mồi, con mồi vì để sống sót, nhất định sẽ dùng hết toàn lực cho con sư tử một đòn trí mạng, Xin hỏi, Cố Đình Sâm có nhiều kẻ thù đến như vậy, lại hoàn toàn không chừa cho chính mình một đường lui nào, cậu ta có thể khiến toàn bộ gia tộc bị người ta chán ghét?
Cố Đình Sâm, chính là khối u của gia tộc.
Ý vào thân phận cùng gia thế, cậu ta đối với một đứa trẻ quá mức sủng ái, và cũng tự mình chuốc họa vào thân trong việc sủng ái này.
Bây giờ, Diệp Công đã hoàn toàn từ bỏ cậu ta. Khi Cố Đình Sâm đang nói, cậu ta cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, tại sao cả Diệp Vân Chi cùng với Diệp Công cả hai người so với người khác trầm mặc hơn?
Cậu ta phản ứng một lúc, cho rằng họ không tán thành với suy nghĩ của mình, liền nói: "Cháu đây là ăn ngay nói thật, bà Bạch năm nay bao nhiêu tuổi rồi? So đo tức giận với cả một đứa trẻ, rõ là già mà không nên nết!"
"Đủ rồi, Cố Đình Sâm!" Diệp Công rốt cuộc nghe không nỗi nữa.
Ông ấy lạnh giọng mắng lớn: "Đứa nhỏ trong miệng cháu cũng chẳng phải là thứ hiền lành gì, nếu cháu cho rằng bà Bạch do giáo huấn với Phúc Đoàn vài cấu, nên mới rơi vào nước đá, thì hiện tại cái người đầu tiên đáng chết nhất chính là cháu đấy Cố Đình Sâm."
"Lúc trước cháu muốn đi đánh mấy đứa nhỏ ở đội sản xuất thứ chín, cháu ỷ lớn hiếp nhỏ, sao không nghĩ tới chính mình nhỏ mọn so tức giận với lũ nhỏ? Ông nghĩ cháu chính là người có tiêu chuẩn kép!"
"Đối với Phúc Đoàn kia là một bộ tiêu chuẩn, còn đối với người khác là một bộ tiêu chuẩn. Ông thấy cháu tới đội sản xuất thứ chín, ngay cả làm người cũng làm không được, chiêu nay, chúng ta lập tức rời đi."
Diệp Công đã ra lệnh.
Ông ấy kỳ thực cũng biết bản tính của Cố Đình Sâm không được tốt, nếu không cậu ta chỉ mới tiếp xúc Phúc Đoàn chưa được bao lâu, làm sao có thể bị ảnh hưởng nhanh đến như vậy?
Đây là kiểu hai người tâm tư xấu ở cùng một chỗ, hợp lực với nhau làm xằng làm bậy, còn cho rằng bọn họ thiên vị, bất chấp sống chết của người khác mới là chân lý.
Cố Đình Sâm bị vẻ mặt chán ghét của Diệp Công dọa sợ, chờ sau khi Diệp Công rời đi, Cố Đình Sâm mới ngơ ngác nói với Diệp Vân Chi: "... Ông Lục làm sao vậy?"
Diệp Vân Chi giọng nói ôn nhu, cậu bé không muốn cùng kẻ ngốc tranh luận. Cậu bé an ủi Cố Đình Sâm: "Tâm trạng của ông Lục không được tốt, nên cậu đừng có suy nghĩ nhiều."
Cố Đình Sâm liên gật đầu, một chút cũng chưa nghĩ tới, chỉ vì mình đối với Phúc Đoàn quá sủng ái thiên vị, xem người khác không ra gì, cậu ta đã hoàn toàn đánh mất tất cả trong tương lai.
Sở Phong về đến nhà.
Tay cô bé hiện tại đều mềm nhữn, mặc dù người khác không có nhìn thấy, nhưng Sở Phong xác thực biết, vừa rồi chính mình đã hại Phúc Đoàn.