Niên Xuân Hoa đành phải nói: "Tôi... Trước kia đều là do tôi hồ ngôn loạn ngữ, mọi người đều có phúc, đều có phúc, Phúc Đoàn cũng chỉ là người bình thường, nó không biết bơi, mọi người nhanh nhanh cứu nó lên đi."
Niên Xuân Hoa nói không cầm được nước mắt nước mũi chảy giàn dụa, bé Phúc không thể để bị chết đuối ở dưới nước được.
Những người còn lại đều không phải là lòng dạ sắt đá, bọn họ tuy mạnh miệng nhưng mềm lòng, nói toạc ra là sẽ không ai có thể trơ mặt nhìn Phúc Đoàn ở dưới mí mắt mình chết đuối được.
Không thể không nói, Phúc Đoàn vận khí rất tốt, rất biết chọn địa điểm.
Bằng không thật sự gặp phải mấy cái loại người xấu, Phúc Đoàn dù may mắn đến đâu, cũng không biết đã chết bao nhiêu lần.
Ngay lập tức, một đội viên bơi giỏi nhảy xuống nước, đem Phúc Đoàn từ trong nước cứu lên, chiếc áo choàng xinh đẹp của Phúc Đoàn hiện tại bị nước lạnh làm cho ướt nhẹp, và cô bé đang run bần bật lên vì lạnh.
Lúc này cô bé mới biết được, bị ngâm trong nước đá, toàn thân cảm thấy đau đớn như bị kim châm vậy.
Phúc Đoàn cảm giác giống như mình sắp chết, cô bé co rúm lại ở giữa cái lạnh, rùng mình nhìn về phía Sở Phong, Phúc Đoàn có trực giác, Sở Phong ngay lúc đó động vào cây gậy trúc kia, là hoàn toàn cố ý.
Sở Phong, Sở Phong muốn hại chết cô bé!
Giờ phút này, Phúc Đoàn nghiến răng nghiến lợi, hận ý trong lòng gân như thấu trời xanh.
Nhưng cô bé hiện tại không thể nói ra lời, căm hận, Phúc Đoàn lại cảm thấy ủy khuất và hối hận lần nữa, nếu hôm nay cô bé không muốn bà Bạch rơi vào nước đá, thì có thể cô bé cũng sẽ không phải rơi vào nước đá?
Thế nhưng, Phúc Đoàn mấy ngày nay thật sự rất ấm ức.
Những người săn đón theo đuổi cô bé tất cả đều phớt lờ không đếm xỉa tới cô bé, không còn ai khen cô bé là phúc khí lớn nữa.
Thậm chí cô bé còn mấy lần ốm nặng, trong tình huống như vậy, Phúc Đoàn giống như là một ngòi pháo bị châm lửa, bà Bạch chỉ nói với cô bé vài câu, liền gặp tai bay vạ gió.
Sau hai sự cố rơi xuống nước, bà Bạch, Phúc Đoàn, từng người lần lượt được cứu vớt lên, an bài trở về nhà.
Bên kia, Cố Đình Sâm nhìn thấy em gái Phúc Đoàn của mình như vậy rơi xuống nước, còn bị thân thích bà Bạch chế nhạo, trong lòng cậu ta như có lửa đốt.
Bệnh liệt mặt hiện tại của Cố Đình Sâm vẫn chưa trị khỏi, cậu ta tận lực cố gắng biểu cảm hết sức có thể.
Vấn đề là, đôi khi có người nhìn ra cậu ta bị liệt dây thân kinh mặt, rồi cẩn thận hỏi cậu ta một câu là tại sao cậu ta lại thành ra thể này, Cố Đình Sâm ở trong lòng cảm xúc càng trở nên lẫn lộn.
cậu ta chung quy cũng không thể nói rằng bản thân mình muốn đi đánh Sở Phong, nhưng ngược lại bị ngã xuống vách núi phải không?
Định dùng bạo lực bắt nạt răn đe người khác nhưng không thành, trái lại còn bị nó hại, nháo đến độ ai ở trong đội cũng đều biết, cho dù Cố Đình Sâm có muốn nói dối đi nữa, cậu ta cũng không còn mặt mũi.
Cố Đình Sâm bây giờ nhìn thấy thân thích của bà Bạch cùng những người khác không ngừng gây rối với Phúc Đoàn, liền không chịu đựng được nữa.
Cậu ta lạnh lùng nói: “Cái người họ Bạch kia đáng lẽ không nên nói với Phúc Đoàn, hiện tại thành ra như vậy, xác thật là do bà ấy sai, lần này cũng chỉ là cho bà ấy một chút bài học nhỏ mà thôi." Diệp Quân Chi bị kinh hãi trước sự tàn nhẫn của Cố Đình Sâm.
Bà Bạch lớn tuổi như vậy, bởi vì chỉ mở miệng nói vài câu vê Phúc Đoàn mà bị rơi vào nước đá, cái này mà gọi là bài học nhỏ sao?
Diệp Quân Chỉ tự hỏi bản thân hành động của mình đôi khi có quá đáng không, nhưng không nghĩ tới so với mức độ tàn nhẫn của Cố Đình Sâm, cậu bé như gặp được sư phụ.
Nhưng mà, vừa tàn nhẫn vừa ngu xuẩn như Cố Đình Sâm, có đòi cũng chẳng có gì ngon.