Viêm phế quản thường gặp ở trẻ nhỏ, Diệp Quân Chi có bệnh này, nhưng triệu chứng rất nhẹ. Hơn nữa từ nhỏ dinh dưỡng đã tốt, trong nhà nuôi dưỡng cũng không tệ, từ sau bảy tuổi Diệp Quân Chi không bao giờ mắc bệnh này nữa.
Hôm nay lại tái phát.
Diệp Quân Chi tựa vào sườn núi, nghỉ ngơi một chút, bệnh này khi phát bệnh thì không thể vận động sẽ làm triệu chứng càng nghiêm trọng thêm.
Một lát sau, dưới chân núi truyền đến tiếng bước chân.
Sở Thâm rất đáng tin cậy dẫn theo đám người Sở Chí Quốc, Lưu Thiêm Tài đến, còn có Diệp Công cũng ở đây. Rõ ràng tình cảm của Diệp Công đối với Diệp Quân Chi rất sâu sắc. Vẻ mặt Diệp Công lo lắng, không để ý đến ống quần đầy bùn đất cứ vừa đi vừa thở hồng hộc.
Sở Phong nhìn thấy anh trai đến, hạ thấp giọng nói với Diệp Quân Chỉ: "Đừng quên chuyện chúng ta đã thỏa thuận."
Điều tra lai lịch của Phúc Đoàn trước khi đến đội sản xuất số 9.
Diệp Quân Chi nhịn ho gật đầu.
Sở Phong giơ hai tay lên: "Chúng con ở đây!"
Người đến tìm các cô vui mừng khôn xiết, vội vàng đi tới. Bởi vì nơi này nằm ngay trên sườn bị sạt lở, Phúc Đoàn cũng được cứu.
Diệp Quân Chi bị thương nặng nhất, hơn nữa Phúc Đoàn cũng bị thương ở chân, bọn họ đều được đưa đến trạm y tế.
Đối với việc Phúc Đoàn bị thương Niên Xuân Hoa rất bất mãn, đó chính là Phúc Đoàn! Sao Phúc Đoàn cũng có thể bị thương được chứ?
Đáng tiếc, Niên Xuân Hoa còn muốn nịnh bợ Diệp Công nên cũng không dám lôi người "hại" Phúc Đoàn ra làm loạn chơi xấu nửa ngày giống như lúc trước.
Hơn nữa chú ba Sở đã sớm dạy giỗ Niên Xuân Hoa: "Cô cũng đừng nghĩ lại trách người khác. Trước mặt bao nhiêu người Phúc Đoàn nhà cô rủ Diệp Quân Chi cùng lên núi hái thuốc. Trong khoảng thời gian này ngày nào Phúc Đoàn nhà cô cũng chạy đến chỗ Diệp Quân Chi. Cô cũng đừng mỗi lần Phúc Đoàn xảy ra chuyện đều đổ hết sai lâm lên đầu người khác."
"Đây là trẻ con nhà người ta, không phải trẻ con nhà cô. Con cháu nhà cô thì mặc cho cô bắt nạt, đó là do cô ức hiếp người nhà, không đau lòng chính con cháu của mình, nhưng người khác thì họ đều thương con của mình."
Những lời này nói ra làm chi Niên Xuân Hoa xấu hổ, không dám giở trò nữa.
Phúc Đoàn và Diệp Quân Chi bị thương nên được đặt nằm trong phòng bệnh. Nhân lúc Ngụy Nguyên đi kê đơn thuốc không có ở đây, ánh mắt Phúc Đoàn chợt lóe lên: “Anh Vân Chỉ..."
Cô ta muốn thăm dò Diệp Quân Chi có phải đã biết gì hay không cho nên mới ném đá xuống chỗ đất bị sạt lở.
Phúc Đoàn nói với giọng trẻ con: "Anh Vân Chi, lúc Phúc Đoàn ở phía dưới chỗ đất bị sạt lở, anh có ở trên đó không? Phúc Đoàn hình như mơ hồ nghe thấy phía trên có người đang nói chuyện, còn có người đang ném đá."
Cô ta vò vò ngón tay của mình.
Diệp Quân Chỉ làm sao có thể thừa nhận là mình ném đá. Có một số việc cho dù trong lòng mọi người biết rõ cũng không thể nói ra.
Diệp Quân Chi nghĩ đến may mắn thích "bắt nạt kẻ yếu" nhưng lại quỷ dị khó lường của Phúc Đoàn, cậu bé mỉm cười: "Anh không ném đá xuống dưới."
"Em biết đấy, trong khoảng thời gian này anh bị trẹo chân, giẫãm lên thủy tỉnh, thiếu chút nữa bị cây lớn đập, bị chó cắn. Anh thật sự muốn ném cái gì đó xuống phía dưới cũng nhất định là ném kính hoặc là nói đập chân ai đó." Diệp Quân Chi nhìn chân Phúc Đoàn nói: "Trong khoảng thời gian này chân anh bong gân năm lần, Phúc Đoàn chân của em cũng gãy, chúng ta thật đúng là có duyên."
Phúc Đoàn cảm thấy lạnh sống lưng, nụ cười trên mặt cũng đông cứng lại.
Đây là Diệp Quân Chi đang ám chỉ, uy hiếp sao? Cậu bé đang đe dọa cô ta làm mình bị bong gân vài lần, trả thù cô ta bằng cách để cô ta lăn xuống dốc và gãy chân.
Diệp Quân Chi còn không giống Sở Phong và Sở Thâm, khi Sở Phong, Sở Thâm trả thù cô ta trên mặt họ sẽ mang theo tức giận và khó chịu.