Đến nơi này, Diệp Quân Chi mới nói: "Không phải cậu nói may mắn của cô ta là chuyên bắt nạt kẻ yếu sao?"
Diệp Quân Chi ném đá trong tay xuống dốc, đồng thời lạnh lùng nhắm ngay phía dưới chỗ bị sạt lở nói: "Con chó điên này đến rất kỳ lạ, nếu như tôi và cậu thật sự bị chó điên cắn dù chỉ một nhát, tôi sẽ ném tất cả đá xuống dưới sườn núi."
"Tôi chết thì thủ phạm cũng đừng mong được thoải mái."
Bây giờ quả thật Phúc Đoàn đang ở dưới chỗ bị sạt lở, cô ta trượt chân xuống, không thể tự mình leo lên.
Lúc trước khi Phúc Đoàn bị rơi xuống chỗ đất lở lại gặp một con chó điên. Lúc ấy cô ta đau đến chết, nhưng Diệp Quân Chi lại không lập tức trượt từ chỗ đất lở xuống cứu cô ta.
Từ trước đến nay Phúc Đoàn được các anh trai cưng chiều làm sao nhịn được cơn giận này?
Trong khoảng thời gian này, để làm bạn với Diệp Quân Chi có thể nói là Phúc Đoàn đã hao hết tâm tư. Thế nhưng rõ ràng Diệp Quân Chi đưa cho cô ta vỏ kẹo, sao lại không đặt an nguy của cô ta lên hàng đầu chứ?
Vì thế, trong lòng Phúc Đoàn không ngừng suy nghĩ, nếu con chó điên kia nhìn thấy Diệp Quân Chi chỉ cần cắn cậu bé một cái thật mạnh là được rồi.
Diệp Quân Chi vốn đã làm Phúc Đoàn bị thương. Phúc Đoàn "may mắn" lập tức ra tay. Cô ta mặc kệ thả con chó điên kia ra, muốn nó đi cắn Sở Phong và Diệp Quân Chi.
Phúc Đoàn vốn còn đang lẩm bẩm với giọng trẻ con: "Sau khi chó cắn anh Vân Chi nếu có thể dẫn người đến cứu mình thì tốt rồi."
Không nghĩ tới, thình thịch, thình thịch... Phúc Đoàn bị tảng đá lăn từ trên chỗ đất lở xuống đè vào chân bị thương, cô ta theo bản năng mếu máo muốn khóc to.
Không ngờ ngay sau đó nghe được giọng nói của Diệp Quân Chi. Từ trước đến nay lúc nói chuyện Diệp Quân Chi luôn ôn hòa lễ phép, như gió xuân nhưng lúc này giọng nói của cậu bé lại cứng rắn hơn rất nhiều.
Phúc Đoàn kinh ngạc đến mức không cả dám khóc, ý trong lời nói là, nếu Diệp Quân Chi bị chó cắn, cậu bé sẽ ném càng nhiều tảng đá xuống đập chết cô ta sao?
Ngay lập tức cả người Phúc Đoàn run rẩy.
Mặc dù cô ta có phúc khí lớn nhưng bị tảng đá đập vào người cô ta cũng sẽ đau, phúc khí của cô ta cũng không thể ngăn cản được người khác trả thù.
Phúc Đoàn bị mấy tảng đá ném trúng, lại lạnh lẽo che miệng, không dám phát ra âm thanh, sợ mình bị phát hiện, người phía trên liền có mục tiêu.
Cô ta sợ hãi.
Tại sao Sở Phong, Sở Thâm, Diệp Quân Chi... những người của đội sản xuất số 9 gặp phải chuyện xui xẻo cũng không tự nhận là mình xui xẻo, không biết đối tốt với cô ta để được hưởng may mắn, ngược lại sao còn muốn như vậy chứ?
Phúc Đoàn thật sự là không có chỗ để khóc.
Phía trên, Sở Phong nhìn thấy con chó điên phía sau sườn núi quả nhiên rời đi, Diệp Quân Chi ném đá có hiệu quả.
Cô hơi dừng lại. Diệp Quân Chi và Sở Phong có sự khác biệt rất lớn. Sở Phong quá mức hiểu rõ phúc khí khủng bố của Phúc Đoàn, sự cẩn thận của mình thậm chí sẽ khiến cho cô quá mức cẩn thận khi đối mặt với Phúc Đoàn.
Nếu như Sở Phong gặp nguy hiểm ở ngoài núi, dưới tình huống có thể lựa chọn cô tuyệt đối sẽ không trực tiếp ra tay với Phúc Đoàn, lo lắng sẽ dẫn tới biến cố lớn hơn.
Nhưng Diệp Quân Chi thì dám. Tính cách Diệp Quân Chi ngoại trừ đa nghi ra, ở giữa Sở Phong và Sở Thâm, thậm chí còn tàn nhẫn hơn Sở Thâm.
Cậu bé thấy chó điên rời đi, trên tay không còn sức lực để cầm đá nữa, viên đá rầm rầm rơi xuống. Diệp Quân Chi che ngực không ngừng ho.
Cậu bé nói: "Chúng ta hãy nghỉ ngơi một chút."
Môi cậu bé hơi tái xanh, Sở Phong hỏi cậu bé làm sao vậy, Diệp Quân Chi chỉ nói: "Không có gì, tôi bị viêm phế quản mãn tính, lâu rồi không tái phát."
Nói xong, cậu bé lại ho vài tiếng.