Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 212




Đang nói chuyện thì Sở Lê từ bên ngoài chạy vào, khi cô bé cười lộ ra hai lúm đồng tiên ngọt ngào, không còn nhát gan như một con mèo bị cóng nữa.

Sở Lê nói: "Mẹ, mẹ, con có chuyện muốn nhờ mẹ, mẹ mau ra ngoài với con."

"Được, con đừng gấp chứ." Bạch Giai Tuệ dịu dàng nói.

Nhìn thấy đứa con gái ngoan của mình, Sở Chí Bình theo bản năng mỉm cười, nhưng đột nhiên phát hiện ra Sở Lê căn bản không thèm để mắt đến mình, nụ cười đó cứ như vậy trống rỗng treo nửa lơ lửng, anh ấy nuốt không trôi cũng không nhai nổi.

Sở Lê chạy cả một đường, cuối cùng cũng đưa Bạch Giai Tuệ rời xa nơi thị phi đó.

Bạch Giai Tuệ còn đang tự hỏi chuyện gì đã xảy ra, thì cô ấy thấy một hàng đàn ông vạm vỡ và một vài phụ nữ buồn bã và giận dữ đi tới, đứng trước cửa nhà Niên Xuân Hoa.

"Phúc Đoàn!" Người đàn ông đi đầu gầm lên: "Phúc Đoàn có phải người nhà này không?”

Buổi trưa, đại đa số các đội viên đang ở nhà ăn cơm, bị thanh âm này gào lên giật cả mình. Nhóm người này ăn mặc sang trọng, trông có vẻ khá giàu có, tất nhiên không thể loại trừ việc họ cố tình ăn mặc đẹp hơn khi đi thăm người thân.

Các đội viên không biết tại sao lại dính líu đến Phúc Đoàn, vì vậy đều đi ra ngoài xem.

Thấy người đàn ông dẫn đầu có vẻ mặt tức giận, Sở Chí Bình cảnh giác nói với Sở Chí Nghiệp: "Những người này có vẻ lai giả bất thiện(*)."

(*)Người đến chắc chắn là không có thiện ý.

Sở Chí Nghiệp khinh thường liếc nhìn Sở Chí Bình, nếu không sao lạ nói anh ba này ngu ngốc chứ? Trong khoảng thời gian này, Sở Chí Nghiệp đã nhìn thấy rõ ràng đại phúc khí của Phúc Đoàn.

Đêm qua, Phúc Đoàn đã chịu thiệt lớn như vậy, hôm nay chắc chắn là phúc khí của ông trời ban cho Phúc Đoàn đã đến!

Những người này đều ăn mặc rất đẹp, nhìn như nhà giàu, vẻ mặt thất thố, nhưng đó không phải là do Đan Thu Linh mắng Phúc Đoàn ở bên ngoài sao? Làm sao những người ủng hộ Phúc Đoàn có thể vui vẻ khi nghe Phúc Đoàn bị mắng? Sở Chí Nghiệp trong lòng nghĩ rằng, những người này có thể là họ hàng của Phúc Đoàn.

Anh ta tóm lấy Phúc Đoàn đang kêu la ầm ï dưới đất, tát một bạt tai về phía đó, Phúc Đoàn bị đánh đến nỗi hai mắt nổ đom đóm, đồng thời người đàn ông chỉ lên trời: "Hôm nay Triệu Mãnh tôi chính là phải giúp em gái tôi, giúp em gái tôi đòi lại công bằng cho đứa con đã chết, bây giờ có bất kỳ báo ứng nào thì hãy đổ dồn lên trên đầu của Triệu Mãnh tôi! Tôi mà chớp mắt nhẹ thôi, thì tôi chính là được nuôi bởi con chó cái!"

Dường như có sấm sét ầm vang chớp nhẹ trên bầu trời.

Sắc mặt của Triệu Mãnh tức giận, uy phong lãm liệt đứng ở đó y hệt tháp sắt, Triệu Tam Muội yếu ớt đau thương, dựa vào trong lòng của mẹ, toàn thân bào thai chết đi bâầm tím... So với Phúc Đoàn giống như một búp bê phúc khí, thì bào thai tím bầm này cứ y như con ma sơ sinh trong phim điện ảnh, thậm chí thoạt nhìn khá là khiếp sợ.

Trông cả gia đình bọn họ y như nhân vật phụ buồn cười trong văn phúc khí.

Thế nhưng, là búp bê phúc khí, đã hại chết đứa trẻ vốn nên bình an sinh ra đời này.

Sấm sét tiêu tan, Triệu Mãnh tràn đầy chính khí, bất kỳ yêu quái ma quỷ nào đều không dám đụng vào anh ta.

Mọi người đều bị kinh ngạc trước cảnh tượng này, trong phút chốc không có ai nói chuyện nữa, toàn bộ im lặng đưa mắt nhìn Triệu Mãnh chất vấn ông trời.

Đừng nói phúc khí của Phúc Đoàn, cho dù từ xưa tới nay, nếu vương hầu vô hầu, những người con Hoa Hạ còn có thể thét ra "Đại Sở hưng, Trần thắng Vương”, còn có thể lấy xương cốt của mình đi kéo dòng dõi quý tộc xuống ngựa, đất đai như thế, con người như vậy, làm sao có thể vì biết một người có "Phúc khí” thì cam lòng buông tha cô bé? Tình nguyện tự nhận xui xẻo chứ?