Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 211




Thím Phương sửng sốt, mặc dù Đan Thu Linh liều lĩnh nhưng lời nói của cô ta thực sự có lý. Lòng dạ của Phúc Đoàn quả thực quá hẹp hòi.

Điều Đan Thu Linh vẫn không nói, đó là con nhãi Phúc Đoàn này tà khí rất nặng. Lấy chuyện tiên nữ trước đó làm ví dụ, Lưu Thiêm Tài không đắc tội với nó, nhưng Lưu Thiêm Tài suýt chút nữa bị đuổi ra khỏi lớp.

"Phúc khí" của Phúc Đoàn này trợn mắt oán giận, có thù tất báo, và bởi vì nó oán giận phải báo thù, vậy thì Đan Thu Linh này đây sẽ làm theo và xem liệu nó có thể chịu đựng được hay không.

Đi chân trần lẽ nào lại sợ kẻ đi giày chắc?

Phúc Đoàn đỏ bừng mặt vì bị mắng, thu mình ở trong nhà, ước gì thời gian có thể quay ngược lại ngày hôm qua, để cô bé không nói ra câu nói đó.

Nghe những lời của Đan Thu Linh, Sở Chí Bình nổi giận, đi quanh phòng, chạy đến nhặt một cái cuốc định ra ngoài đánh Đan Thu Linh. Đan Thu Linh cũng mơ hồ nhìn thấy động tác của anh ấy, cô ta giơ cái cuốc trong tay lên mà không hề tỏ ra yếu thế. Bàn tay của Sở Chí Bình giơ lên không trung, rồi yếu ớt hạ xuống, vì đuối lý!

Đúng là cái mồm tỉ tiện của Phúc Đoàn đi chuyện thị phi với người khác trước mà, chao ôi! Trong khi anh ấy cảm thấy khó chịu, anh ấy thấy Bạch Giai Tuệ đang lặng lế nhìn mình.

Những ngày này, Bạch Giai Tuệ và Sở Chí Bình rất xa cách, Sở Chí Bình thường nhìn gia đình em trai mình hòa thuận và đoàn tụ, nhưng gia đình của anh ấy giống như một gia đình cô đơn, vợ và con gái của anh ấy đã bỏ đi, và anh ấy cảm thấy một nỗi cô đơn không thể giải thích được trong lòng.

Anh ta cũng từng cúi đầu trước Bạch Giai Tuệ để nhận lỗi, nhưng Sở Chí Bình luôn hiếu thuận và không thể đáp ứng yêu cầu của Bạch Giai Tuệ, thậm chí Bạch Giai Tuệ cũng không yêu cầu Sở Chí Bình thực hiện điều kiện nào cả. Bây giờ Sở Chí Bình cuối cùng cũng nhìn thấy Bạch Giai Tuệ nhìn mình như vậy, trái tim anh ấy nóng lên: "Giai Tuệ, anh..." Nhưng Bạch Giai Tuệ lập tức quay người bỏ đi.

Sở Chí Bình theo sau: "Giai Tuệ, tại sao em lại phớt lờ anh? Nếu em lại phớt lờ anh, vậy vừa rồi em nhìn anh làm gì? Anh biết, chúng ta kết nghĩa phu thê nhiều năm như vậy, chúng ta cũng có tình cảm."

Bạch Giai Tuệ bực mình, lạnh lùng nói: "Tôi nhìn anh là bởi vì, lúc trước mẹ anh từng mắng Tam Ni không có phúc khí, yêu cầu Tam Ni phải tôn trọng Phúc Đoàn và phải tâng bốc Phúc Đoàn, xì hơi anh cũng không dám. Bây giờ Đan Thu Linh mắng Phúc Đoàn, anh liền xách cuốc chạy ra liều mạng rồi, anh thực sự là một chú hai tốt của Phúc Đoàn đấy."

Máu của Sở Chí Bình chốc lát lạnh đến tận lòng bàn chân, anh ta lắp bắp: "Giai Tuệ... bất kể mẹ nói gì đi nữa, anh đều chỉ nghĩ rằng tất cả đều là người một nhà, đều là răng lưỡi người nhà thôi, không đánh nhau sao được?"

"Ồ, may mà chúng tôi đã tách nhà rồi, may mà bây giờ chúng ta không phải là người một nhà nữa rồi, nếu không bây giờ đến hai chữ công đạo anh cũng chẳng có được đâu." Bạch Giai Tuệ nói một cách chế giễu.

Trong những ngày này, Bạch Giai Tuệ đã có một cuộc sống tốt hơn nhiều. Cô ấy không phải lo cơm ăn, áo mặc, việc nhà cho cả nhà, không phải tranh giành với chị dâu, một mình nấu cơm ăn, có thời gian thì chải lại mái tóc đẹp của Sở Lê, thêu ít bông hoa cây cối trên quần áo của Sở Lê.

Với sự giúp đỡ của Sở Phong và Sở Thâm, Sở Lê nhìn bằng mắt thường cũng thấy đã trở nên dạn dĩ hơn rất nhiều.

Bạch Giai Tuệ cảm thấy ngày hôm nay rất tốt, thậm chí một suy nghĩ lệch lạc trước đây cô ấy chưa bao giờ dám nghĩ tới đã nhiều lần xuất hiện trong lòng, khiến tim cô ấy đập loạn nhịp.

Đó là ly hôn. Nhưng ở thời đại ngày nay, ly hôn quá không chính thống, rất nhiều cặp vợ chồng không có quan hệ tình cảm, thậm chí còn sống ở hai nơi mà không ly hôn, vì vậy, Bạch Giai Tuệ tạm thời vẫn giữ ý nghĩ này trong lòng.