Đan Thu Linh bị phúc khí của cô bé phán rằng chỉ có thể sinh con gái, dì ấy không những không thừa nhận mình xui xẻo, ở nhà khóc một mình mà đến quấy rầy cô bé... lúc này Phúc Đoàn sợ hãi rồi, hối hận nói Đan Thu Linh như vậy rồi, cô ấy sợ Đan Thu Linh một cuốc bổ xuống, mình sẽ bị tách làm hai, như thế thì không có bất cứ phúc khí nào có thể cứu được cô bé.
Những người này, những người này...
Phúc Đoàn sắp khóc rồi, không có phúc thì không có phúc, sao lại họ lại hung dữ như vậy!
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt trắng nõn, non nớt và tròn trịa của Phúc Đoàn, khóc đến đau lòng thương tâm, nhào thẳng vào lòng Niên Xuân Hoa, Niên Xuân Hoa vội vàng an ủi: "Phúc Đoàn không khóc, không khóc, những kẻ bắt nạt Phúc Đoàn sẽ gặp xui xẻo!"
Thu Linh cười khẩy một tiểng, lại "Xì" một tiếng: "Trước khi bà mày xui xẻo bà mày sẽ đào một cái lỗ lớn trên đầu nó!"
Niên Xuân Hoa cũng sợ hãi run rẩy một cái, chống nạnh mắng: " Đan Thu Linh, đầu óc cô có vấn đề rồi chắc! Cô đến đây mắng một đứa trẻ như vậy, không thấy mắc cỡ hả?"
Bởi vì Đan Thu Linh ngoác mồm ra chửi, hàng xóm xung quanh cũng nghe ồn ào, mù mờ mà đứng xem náo nhiệt trước mặt.
Quả thật, bọn họ cũng chẳng hiểu gì, Đan Thu Linh này điên rồi chắc? Mắng một đứa bé là thứ hạ tiện, câu này nặng nề lắm đấy?
Đan Thu Linh cũng nói với Phúc Đoàn câu “cô gái cụt một chân, em gái cụt một chân". Nàng ngẩng đầu hướng mọi người nói: "Mọi người đều là hàng xóm, ngươi làm sao không biết? Nàng thật may mắn, trong khoảng thời gian này giống như ma nữ, trong đội còn nói vợ người này sẽ sinh con trai, còn vợ của người đó sẽ sinh con gái.", nghe nói nhà nào sinh con trai sẽ có phúc khí, huống hồ tổ phúc này có biết sinh con trai hay con gái ý nghĩa không?"
Đan Thu Linh cười lạnh: "Con nhãi Phúc Đoàn nhà bà nó có phải là con nít thường đâu, nó là con quỷ thì có. Có đứa con nít nhà ai mà mở miệng nói câu như " Một cô bé cụt một chân, em gái cụt một chân" không hả?Nó đã từng cụt mất mấy cái chân mà dám mở miệng nói như thể không có gì, dửng dưng như không vậy?"
Lời này của Đan Thu Linh, đúng là sỉ nhục thực sự.
Không trách được, môi trường sinh thái chốn thôn quê mà, nếu như cô ta không hung dữ, không mắng chửi, thế thì bị Phúc Đoàn hố cho đến chết mất thôi. Mà cô ta còn không tin rằng Phúc Đoàn nó chẳng hiểu những lời đó, con nhãi ranh này, người bé tí mà mưu mô quỷ kế, thâm độc như gì!
Sắc mặt Phúc Đoàn tức khắc đỏ bừng. Niên Xuân Hoa tức đến mức run rẩy: "Cô, cô, nhưng nó là con nít mà, nó có biết gì đâu, cho dù nói gì đi chăng thì chớ, cô cũng không thể độc ác như vậy!"
Cũng bởi vì Niên Xuân Hoa ngó thấy bộ dạng muốn liều mạng đến chết của Đan Thu Linh, nếu không thì bà ta đã nhào lên xé xác Đan Thu Linh từ lâu rồi, chứ không hề dễ nói chuyện như vậy.
Con người Niên Xuân Hoa cũng rất thú vị, thấy cứng thì mềm, thấy mềm thì cứng. Đan Thu Linh thì trực tiếp lớn tiếng la làng la xóm nói chiều nay Phúc Đoàn chạy qua đất nhà cô ta, bị cô ta nói một câu không được lại gần gà nhà cô ta, liền chạy đến chỉ vô bụng cô ta bắt đầu đếm đếm, nhìn thì có vẻ ngây thơ nhưng nhìn không khí rồi đếm một, hai, ba, bốn... cuối cùng lại vỗ tay, nói: "Đều là em gái!"
Đan Thu Linh còn hét lớn với Phúc Đoàn chính xác từng chữ câu "Một cô bé cụt một chân, em gái cụt một chân". Cô ta lại ngẩng đầu với bà con chòm xóm: "Mọi người đều là chòm xóm với nhau, có cái gì mà không biết nữa chớ? Con nhãi con Phúc Đoàn gân đây cứ như phù thủy vậy, cứ ở trong đội hồi thì nói vợ người này sinh con trai, dâu bà nọ sinh con gái, nhà ai bị nói sẽ sinh con trai thì sẽ tặng lễ cho nhà nó, dưới tình huống như thế này, con nhãi Phúc Đoàn có thể không hiểu ý nghĩa của việc sinh con trai hay con gái sao?"