Âm thanh trong đêm như tiếng sấm mùa xuân, khiến những con chó gần đó giật mình sủa vang.
Đan Thu Linh nâng cuốc và cuốc mạnh trên mặt đất, đập vỡ nát một hòn đá ngày tại đó, sát khí ngay lập tức khiến cả đàn chó phải im lặng.
Cô ta tiếp tục mắng: "Phúc Đoàn, bây giờ mày câm họng rồi hả, dám làm mà không dám chịu? Sao còn không cút ra đây!”...
Nghe giọng nói vang lên, trong lòng người nhà Niên Xuân Hoa liền kinh ngạc khỏi bàn, đó là ai?
Tại sao đột nhiên mắng Phúc Đoàn? Làm sao một đứa trẻ như Phúc Đoàn có thể đắc tội người khác?
Niên Xuân Hoa vẫn giáo huấn mọi người rằng Phúc Đoàn là phúc tinh trên trời, nhưng con hổ cái Đan Thu Linh này đã mắng Phúc Đoàn là thứ đồ không biết xấu hổ, khiến Niên Xuân Hoa ôm một bụng tức nhưng chẳng kịp nói bất cứ điều gì.
Chà, Phúc Tinh đầy phúc khí cũng có thể chịu mắng mỏ như vậy sao?
Về phần Phúc Đoàn, Phúc Đoàn nào đã nghe qua những lời nghiêm trọng như vậy? Trong khoảng thời gian này, mọi người đều nói rằng Phúc Đoàn hiển linh và Phúc Đoàn có phúc khí, trời sinh có phúc, Phúc Đoàn được mọi người ủng hộ.
Ngay cả trong câu chuyện tiên nữ ban đầu, mọi người vẫn quan tâm cô bé như một đứa trẻ, và không nói nặng lời với cô bé.
Vì vậy, khi nghe thấy những lời ác ý thẳng thắn và những lời lăng mạ lớn tiếng như vậy, Phúc Đoàn cảm thấy khó chịu, đôi mắt tròn đen trắng rõ ràng của cô bé ứa nước mắt. Niên Xuân Hoa cả giận run lên: "Ai dám mắng Phúc Đoàn như vậy?"
Không sợ quả báo sao?
Phúc Đoàn cũng quay lại, cố nhìn xem đó là ai. Lúc này, Sở Chí Bình, Sở Chí Mậu và những người khác cũng mở cửa lao ra ngoài, bọn họ là con trai của Niên Xuân Hoa, người bên ngoài cứ gọi Niên Xuân Hoa là lão bất tử (*), làm sao họ chịu được?
(*) Chỉ người già vô dụng, mãi không chết (chửi)
Ba anh em lao ra, đồng tử co lại.
Đan Thu Linh cầm cái cuốc đặt trước mặt mình, vẻ mặt tuyệt vọng, hai mắt đỏ ngầu. Đan Thu Linh... Họ đều biết rằng Đan Thu Linh rất khỏe, ăn cơm còn ăn nhiều hơn hai người đàn ông, và làm việc tốt hơn.
Bây giờ cô ta đang cầm một cái cuốc, trông giống như cô ta đang chiến đấu để giành lấy mạng sống của mình.
Sở Chí Bình vẫn bình tĩnh, kiềm chế những người anh em bốc đồng của mình: "Đan Thu Linh, cô vô duyên vô cớ đến đây mắng mẹ tôi, tại sao lại mắng cháu gái tôi làm chi?"
"Vô duyên vô cớ?”
Đan Thu Linh nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, tiếp tục chửi bới: "Con Phúc Đoàn đó là thứ hạ tiện, nhà mày không giáo dục được nó cho tốt, để nó ra ngoài đi nói tào lao như phun phân khắp nơi, đừng trách người khác giáo dục nó giúp nhà mày."
Sở Chí Bình vẫn không hiểu: "Chuyện gì xảy ra?"
Đan Thu Linh vung cuốc đập xuống đất, lũ dế sợ đến mức nhảy loạn xạ trong bụi cỏ.
Đan Thu Linh trề môi với Phúc Đoàn phía sau Sở Chí Bình: "Này, ra ngoài rồi sao, mày lại đây cho mọi người biết chuyện gì đang xảy ra, nếu mày không thể giải thích rõ ràng, đừng trách tao giãm mặt mày xuống đất."
Phúc Đoàn... Phúc Đoàn rất sợ hãi.
Đan Thu Linh đang mang một cái cuốc, uy nghiêm như một tòa tháp sắt, ánh sáng lạnh lẽo trên cái cuốc suýt nữa chọc thủng trái tim của Phúc Đoàn.
Cô bé lại nghĩ đến việc hôm nay vận dụng phúc khí để phán rằng tất cả các con của Đan Thu Linh đều là em gái, có lẽ cô bé đã biết tại sao Đan Thu Linh lại đến tìm phiền phức rồi?
Làm sao có thể như vậy? Làm sao có thể hung dữ như vậy?
Từ lâu, vận may của Phúc Đoàn luôn âm thầm khiến người khác xui xẻo, người khác chỉ có thể trách họ xui xẻo, mỗi lân nhìn thấy những người đó than thở cho rằng mình xui xẻo, Phúc Đoàn lại thực sự rất vui.
Không ngờ được, tại sao đến Đội sản xuất số chín lại khác?
Sở Phong, Sở Thâm suýt chút nữa rớt xuống hố phân lại chọn cục đá khiến nước phân dâng lên hất đầy người cô bé.