Sở Phong thầm nghĩ rằng điều đó không tốt, theo luật của Tiểu thuyết Phúc Khí, Đan Thu Linh sẽ gặp xui xẻo.
Cô muốn ngăn nó lại, nhưng cô không biết Đan Thu Linh sẽ xui xẻo như thế nào, vì vậy cô chỉ có thể tiến từng bước mội.
Phúc Đoàn vẫn trông không biết gì, trắng trẻo và tròn trịa, bước từng bước nhỏ từ khu đất riêng của nhà Đan Thu Linh, chạy đến trước mặt Đan Thu Linh và chàng trai trẻ, nói một cách trẻ con: "Hai người đến đây chơi à? Cháu cũng thường chơi với các anh trai của mình."
Đan Thu Linh hơi đỏ mặt, cô ta không biết cách đối phó với những lời nói của trẻ con, nhưng còn chàng trai trẻ đã có một niềm yêu mến không thể giải thích được với Phúc Đoàn khi nhìn thấy Phúc Đoàn.
Anh ta cúi xuống và nói với một tâm trạng tốt: "Cháu mấy tuổi rồi?"
Phúc Đoàn ngẩng mặt lên và nói: "Năm nay cháu bảy tuổi."
Cô bé đột nhiên cau mày, nhìn Đan Thu Linh, duỗi ngón tay ra và đếm một hai, ba, bốn...
Cô bé đếm, Đan Thu Linh và chàng trai trẻ liền rợn da gà, Đan Thu Linh nuốt nước bọt: "Mày đang đếm gì vậy?"
Phúc Đoàn vừa ngoan ngoãn vừa ngây thở nở nụ cười:"Đếm các em gái! Trong bụng dì, trong tương lai sẽ có các em gái!"
Một mớ hỗn độn gì đây, tại sao Đan Thu Linh lại cảm thấy bối rối như vậy, cô ta xua tay: "Mau về đi, về muộn người lớn trong nhà chắc sẽ rất nóng lòng đấy."
Cái gì mà sau này sẽ có em gái? Nghĩa là sau này cô sẽ có con gái?
Đan Thu Linh không tin vào những điều mê tín này, sinh con gái cũng không tệ, lấy sự hiếu thuận của cô ta với ba mẹ mà nói, có bao nhiêu người đàn ông trong Đội sản xuất số 9 hiếu thảo được như cô ta?"
Nhưng Phúc Đoàn không chịu rời đi, ngoan cố đứng tại chỗ, đếm trên ngón tay út, một, hai, ba, bốn... Cô bé nói một cách nghiêm túc và bướng bỉnh: "Đầu là em gái!" Đan Thu Linh sắp trợn tròn mắt, con nhãi này ở đâu ra vậy trời?
Cô ta không quan tâm chút nào, nhưng chàng trai trẻ bên cạnh cô ta lại trâm ngâm, ngăn Đan Thu Linh đang chuẩn bị rời đi, quỳ xuống và hỏi Phúc Đoàn: "Cháu tên là Phúc Đoàn? Là Phúc Đoàn mà gần đây có thể phán xem thai là trai hay gái đấy à?"
Phúc Đoàn gật đầu: "Vâng."
Sau đó... khuôn mặt của chàng trai trẻ đột nhiên trở nên nghiêm túc, anh ta chỉ vào Đan Thu Linh và hỏi Phúc Đoàn: "Cháu nói rằng trong tương lai cô ấy sẽ sinh con gái?"
Phúc Đoàn ừ một tiếng: "Em gái cụt một chân, một cô bé cụt một chân."
Vẻ mặt của chàng trai trẻ thay đổi, và anh ta đột nhiên trở nên thờ ơ lạnh nhạt. Anh ta mím môi và nhìn Đan Thu Linh, nhưng anh ta không hề có một ý cười nào, thẳng thắn phất tay với Đan Thu Linh, rồi quay trở về.
Đan Thu Linh:...
Cô ta suýt chút nữa đã cảm thấy khó hiểu, sau đó khi cô ta liền nhận ra thì cười lạnh một tiếng, Đan Thu Linh khinh thường mà nắm tay lại, không chút buồn bã.
Phúc Đoàn vẫn cứ quan sát biểu cảm của Đan Thu Linh, khuôn mặt tròn trĩnh dần trở nên bối rối khó hiểu, tại sao... dì ấy không buồn bực chứ?
Theo lí mà nói, đại phúc khí của cô bé đã cảm nhận được những chuyện xấu của Đan Thu Linh.
Làm sao dì ấy có thể không buồn bã chút nào khi một điều tồi tệ như vậy xảy ra? Phúc Đoàn vẫn còn đang không biết nên phản ứng thế nào, Đan Thu Linh đã hừ lạnh và liếc nhìn cô bé: "Mày còn nhỏ như vậy mà đã tinh tướng vậy rồi! Mày có biết em gái cụt một chân là gì không? Mày năm nay bao nhiêu tuổi, biết xấu hổ là gì không, mau trở về đi!"
Dù sao thì Đan Thu Linh cũng là người lớn, vì vậy Phúc Đoàn cũng hoảng sợ thuận theo con đường quay trở về nhà sau khi bị mắng như thế này.
Đan Thu Linh không về nhà ngay mà đứng dưới gốc cây óc chó xoa xoa mặt, buổi xem mắt thất bại, quay về sẽ lại bị cằn nhẳn... mà mẹ cô đã sinh ra cô là một cô con gái, bây giờ, Châu Nham chắc chắn sẽ quay lại nói rằng cô ta cũng sẽ chỉ sinh con gái, thật là phiên phức.